Đó là đêm tân hôn của họ, anh và cô cùng trở lại căn hộ ngày xưa...
Phòng ngủ chính được trải đầy hoa hồng.
Hoắc Minh ôm Ôn Noãn nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường mềm mại.
Chính trên chiếc giường này, họ đã phát sinh quan hệ lần đầu tiên.
Trên chiếc giường này, bọn họ đã điên cuồng dây dưa vô số lần, nếu ngày mai là ngày tận thế, điều mà Hoắc Minh mong muốn nhất chính là đưa Ôn Noãn trở về chốn cũ...
Quấn lấy cô cho đến chết.
Cô đang mang thai nên anh vẫn luôn kiêng dè.
Anh thì thầm vào tai cô: “Ôn Noãn, anh muốn thấy em vui sướng, được không?”
Thân thể Ôn Noãn khẽ run lên.
Cô khẽ nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống nhưng cô vẫn nhẹ nhàng cởi áo choàng tắm ra.
Vì anh, cô mở rộng bản thân mình ...
Đêm khuya, họ trở về biệt thự.
Ôn Noãn mệt mỏi ngủ thiếp đi vì kiệt sức, nhưng Hoắc. Tây lại tỉnh dậy
Cô bé vốn là một đứa trẻ nhạy cảm, dĩ nhiên có thể cảm nhận được bầu không khí gần đây trong nhà, cô bé cảm thấy căng thẳng, cô bé rất hiểu chuyện không làm phiền bố mẹ.
Cô bé mở to mắt, không thể ngủ được.
Hoắc Minh đắp chăn cho cô bé, bế vào phòng khách, nhẹ nhàng dỗ dành cô bé.
Ánh đèn vàng ấm áp. Tiểu Hoắc Tây nằm trên đùi bố, nhắm mắt nghe bố đọc. truyện, thực ra cô bé đã thuộc lòng những câu chuyện đó,
nhưng cô bé chỉ thích bố đọc cho mình nghe...
Hoắc Minh vừa vuốt mái tóc xoăn của cô bé vừa đọc sách.
Anh đột nhiên nói: “Hoắc Tây, có thể bố sắp đi công tác?"
Hoäc Tây từ từ mở mắt ra...
Ngón tay của Hoắc Minh vẫn lưu luyến, giọng nói càng trầm và khàn hơn: “Có thể sẽ phải đi một nơi rất xa và đi rất lâu, Hoắc Tây... Con sẽ giúp mẹ chăm sóc em trai con đúng không?”
Tiểu Hoắc Tây không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, cô bé mới mềm mại hỏi: “Bố ơi, nơi đó có lạnh không?”
Hoắc Minh khế mỉm cười: “Có chút lạnh.”
Giọng nói của Tiểu Hoắc Tây hơi khàn: “Vậy bố cần mang thêm nhiều quần áo, sẽ không lạnh nữa, đợi Hoắc Tây nghỉ hè sẽ đến gặp bố, cơ thể của Hoắc Tây rất ấm áp, ôm bố... Bố sẽ không lạnh nữa.”