Ôn Noãn khóc không ngừng, tiếng khóc trầm thấp bị đè nén, Hoắc Minh cuối cùng cũng không đành lòng, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Đừng khóc nữa được không! Nếu em khóc, đứa trẻ trong bụng sẽ cũng khóc theo!”
Ôn Noãn nằm trong lòng anh, nắm chặt áo sơ mi của anh!
Buổi chiều, Hoắc Minh lại tự nhốt mình trong phòng.
Ôn Noãn đứng ở cửa tầng hầm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve cánh cửa nặng nề.
Cô không dám đi vào. Cô sợ nhìn thấy ánh mắt xa lạ của anh, sợ nhìn thấy anh xem đi xem lại cuốn nhật ký, chỉ để kéo dài thêm thời
gian, chỉ để có thể ở bên cạnh cô!
Cô biết Hoắc Minh đã phải trả cái giá rất đau khổ cho việc này.
Anh thường xuyên bị đau nửa đầu!
Hoắc Minh, có phải nếu thật sự quên đi em, anh sẽ không thấy đau nữa?
Ôn Noãn lặng lẽ rời đi, cô bảo tài xế chuẩn bị xe.
Người giúp việc trong nhà cẩn thận hỏi: “Có cần mang chút đồ ăn cho ông chủ không?”
Ôn Noãn đang định lên xe, nghe thế đã rĩ mắt xuống: “Bên trong phòng đều có đầy đủ, hãy để anh ấy một mình, đừng quấy rầy anh ấy!”
Cô nghĩ, Hoắc Minh là một người kiêu ngạo như thế.
Anh sẽ không muốn để người khác nhìn thấy!
Dứt lời, Ôn Noãn lên xe, tài xế nhẹ giọng hỏi: “Thưa cô chủ, chúng ta đi đâu vậy?”
“Bệnh viện Nam Sơn!” Tài xế không nói chuyện nữa, im lặng lái xe, đây đều là những người làm lâu năm của nhà họ Hoắc, đều kín tiếng, và đều cảm thấy buồn cho Hoắc Minh và Ôn Noãn...
Nửa tiếng đồng hồ sau, xe chạy vào viện dưỡng lão, Ôn Noãn đã gặp vị bác sĩ hàng đầu.
Khi cô bước ra, ngồi lên xe, cô không cầm được nước mắt.
Lời của bác sĩ vẫn văng vẳng bên tai...
[Nếu tôi không nhầm thì trí nhớ của Hoắc Minh đã dừng lại vào năm năm trước! Dù đã mất đi một phần trí nhớ nhưng anh ấy vẫn có thể sinh hoạt và làm việc bình thường! ... Nếu cưỡng ép gợi nhớ lại không những không có tác dụng mà còn khiến anh ấy vô cùng đau đớn, thật ra thì
anh ấy đã thử qua rồi! ...Ừm, lúc đó anh ấy rất đau đớn!]
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!