Không biết sao mặt cô lại hơi đỏ lên.
Hoắc Minh nhìn thấy.
Anh bước tới chỗ cô, ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú của cô, có chút trêu chọc: “Nói cho tôi nghe một chút!”
Ôn Noãn không thể phản kháng.
Vẻ mặt cô bình tĩnh, kể cho anh nghe những chuyện đã xảy ra trong năm năm qua.
Hoắc Minh nghe xong nhẹ nhàng cười: "Thật cảm động! Cô Ôn... Cô không làm người kể chuyện, thật đáng tiếc!"
Ôn Noãn ngẩn người.
Hoắc Minh từ từ vuốt ve khuôn mặt của cô, giọng nói trầm khàn: "Gô, rất yêu tôi?"
Cô chưa kịp bình tĩnh lại thì đã bị anh đè xuống ghế sofa.
Cô nằm ngửa, tư thế có phần không chịu nổi.
Nhưng khi cô ngước nhìn anh, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, lại cảm thấy rất nhớ anh.
Ôn Noãn không nhịn được đưa tay chạm vào khuôn mặt tuấn tú của anh, nhẹ nhàng vuốt ve từ lông mày cho đến sống mũi, giọng cô hơi nghẹn ngào: “Ừm... Em rất yêu anh!”
Hoắc Minh nắm lấy tay cô, không cho cô chạm vào anh.
Sau đó chiếc váy rộng thùng thình của cô bị mở ra, để lộ cái bụng căng phồng.
Trắng như tuyết, rất mềm mại.
Ngón giữa thon dài của Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve, ít nhiều mang tính trêu chọc...
Đã lâu rồi Ôn Noãn không làm.
Trước mặt cô là người đàn ông cô yêu sâu đậm, cô không thể không có cảm giác gì.
Cơ thể cô khẽ run lên... "Muốn sao?”
Anh ghé sát vào tai cô, khàn giọng nói: “Tôi nghe nói phụ nữ ở độ tuổi này có nhu cầu rất lớn!”
Ôn Noãn vừa xấu hổ vừa tức giận.
Cô không sợ anh trở nên lạnh nhạt, nhưng anh không chỉ lạnh nhạt mà còn rất lưu manh.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!