Hoắc Minh ngồi xuống cạnh cô bé, cầm ly cà phê lên uống một hớp: “Bù đắp thế nào?”
“Đưa con đến trường mầm non!” “Bố mẹ đều phải đi.”
Hoắc Minh quay sang nhìn Ôn Noãn, hạ giọng: “Cô dạy con bé?”
Ôn Noãn hơi tức giận.
Cô dứt khoát thừa nhận: “Đúng đấy! Anh có thể không đi
Hoắc Minh cười: “Mợ Hoắc đã nghĩ trăm phương ngàn kế vậy rồi, sao tôi lại không thỏa mãn cho được?”
Anh nói xong còn xấu xa véo gương mặt mịn màng của
côI Mềm thật, non thật!
Anh cảm thấy cuộc hôn nhân này không lỗ vốn ở chỗ cô trông rất hợp với thẩm mỹ của mình!
Hoắc Chấn Đông nhìn bộ dạng ngả ngớn của con trai thì giận đến bốc lửa: “Nói chuyện thì nói, đừng có táy máy tay chân! Ôn Noãn là người vợ mày cưới hỏi đàng hoàng về, không phải là mấy đứa không đứng đắn bên ngoài! Mày tôn trọng một chút!”
Hoắc Minh cười nhạt.
Anh không phản bác, thành thật đưa Hoắc Tây đến trường mầm non, còn vô cùng tốt bụng chở Ôn Noãn về lại biệt thự.
Nhưng anh không bước vào!
Ôn Noãn cũng không ngốc.
Cô không hề trông mong anh có thể lập tức về nhà, cô nhớ ban đầu cuộc sống riêng của anh rất buông thả, tuy không quan hệ nam nữ lung tung nhưng lúc xã giao cũng không phải loại đàn ông nghiêm túc gì!
Ôn Noãn xuống xe...
Hoắc Minh vẫn ngồi bên trong xe, hạ cửa kính xuống, châm một điếu thuốc.
Ôn Noãn nhẹ giọng hỏi: “Khuya sẽ về nhà chứ?”
Hoäắc Minh chống khuỷu tay lên cửa kính xe, từ tốn hút thuốc, nghe vậy thì cười cười: “Nếu như tôi không về thì cô có mách lẻo nữa không, bảo bố tôi ép hai chúng ta ngủ chung một giường?”
Ôn Noãn hơi ngẩng đầu lên...
Dáng vẻ Hoắc Minh thế này, trông thật đúng là khốn nạn!
Đối diện với anh một lúc, cô hít một hơi thật sâu: “Luật sư Hoắc, nhớ về nhài”
Ánh mắt Hoắc Minh trong trẻo, khóe miệng nhếch lên một nửa: “Mợ Hoắc đây là đang cấp giấy thông hành cho. tôi à?”
Ôn Noãn cũng không chiều anh!
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!