Mục tiêu cuối cùng của mọi người đàn ông chính là quyền lực, vợ hiền, con ngoan, chỉ một thoáng anh đã có tất cả.
Bà chủ gia đình, lúc lên giường cũng rất hợp khẩu vị của anh.
Anh không có gì để phàn nàn cả!
Thế nhưng Ôn Noãn thấy chưa đủ, cô đã từng được hưởng thụ tình yêu đẹp nhất trên cuộc đời, bây giờ thứ trở về chỉ là một thân thể, không phải Hoắc Minh của trước đây...
Từng ngày cứ trôi qua đều đều như vậy, thế nhưng cô lại không thể thay đổi được nó.
Thời gian trôi qua, ngay cả những người thân bên cạnh cũng cảm thấy hai người họ rất tình cảm.
Năm năm trí nhớ mà Hoắc Minh đã đánh mất dường như nhỏ bé không đáng kể, chỉ có mình Ôn Noãn lặng thầm nhấm nháp hương vị của sự cô đơn trong đêm khuya sau mỗi lần ân ái của hai người.
Đúng vậy, thực ra trong lòng cô vô cùng cô đơn.
Cô đã cố gắng, cô dịu dàng chăm sóc anh, có thể nói là một người vợ hiền tiêu chuẩn.
Thế nhưng cô vẫn không thể bước vào trái tim của Hoắc Minh, cô không chiếm được tình yêu của Hoắc Minh, những gì anh làm với cô chỉ là những việc cơ bản mà một người đàn ông có tiền làm với vợ mình, duy trì sự ổn định,
để cô bình an sinh cho anh một người thừa kế trong sạch!
Đến khi mang thai tám tháng, Hoắc Minh không còn chạm vào cô nữa.
Anh đi xã giao nhiều hơn. Ôn Noãn không oán giận.
Khi trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống, cô sinh hạ cháu đích tôn của nhà họ Hoắc, Hoắc Doãn Tư.
Đủ tháng, nặng ba ký rưỡi.
Hoắc Chấn Đông vui mừng tột độ, Hoắc Minh Châu bảo ông phong kiến, nhưng ông vẫn không chịu thừa nhận: “Bố coi trọng Hoắc Tây và Thước Thước như nhaul”
Trên thực tế, ông yêu thương Hoắc Tây nhất.
Nhưng người gánh vác nhà họ Hoắc thì vẫn phải là Doãn Tư, thế nhưng Hoắc Chấn Đông tuyệt đối không thể thừa nhận chuyện này được.
Hoắc Minh Châu trợn mắt khinh bỉ.
Cô ấy chăm sóc Ôn Noãn rất cẩn thận, còn ôm đứa trẻ lại: “Chị dâu, chị nhìn này, rất giống chị!”
Mặc dù Ôn Noãn rất mệt, nhưng cô vẫn nghiêng đầu nhìn qua, nhìn đứa trẻ thật kỹ.
Đúng là giống cô, mái tóc màu nâu sãm mềm mại.
Khuôn mặt cũng rất giống cô, đặc biệt là cái mũi xinh xắn...
Hoắc Chấn Đông cùng bà Hoắc đều nói: “Nhìn xem gen nhà người ta mạnh thế này, đứa nào cũng theo gen của nhà họ Lục bọn họi”
Đúng lúc này, Hoắc Minh đẩy cửa tiến vào.
Mặc dù đã là một người bố hai con, nhưng anh vẫn đẹp trai không chê vào đâu được.
Anh cúi người hôn lên môi Ôn Noãn, lại nhìn đứa trẻ đang nằm trên chiếc giường nhỏ, thấp giọng nói: “Vất vả rồi!"
Ôn Noãn chăm chú nhìn anh, sau đó nở nụ cười nhạt. Hoắc Minh đi qua bế đứa trẻ, toàn bộ người nhà họ Hoäc đều vây quanh cậu bé, thảo luận xem cậu bé giống ai, nói cậu bé đáng yêu như thế nào, phải nuôi dạy thế nào cho tốt...
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!