Ôn Noãn không phát hiện màn đụng chạm giữa hai người bọn họ.
Cô bình tĩnh nói: “Như Lâm, anh chờ tôi trong xel” Như Lâm...
Hoắc Minh hơi siết chặt bàn tay: Lúc cô gọi anh, chỉ gọi là Hoắc Minh, Hoắc Minh mà thôi!
Thế mà cô lại gọi Hạ Như Lâm là: Như Lâm!
Ôn Noãn tắm rửa, thay một bộ váy, bên ngoài khoác một cái áo khoác dài bản rộng màu trắng.
Trợ lý đi cùng cô xuống lầu. Một chiếc Maybach màu đen đang đỗ, Hoắc Minh đứng dựa vào phía trước xe hút thuốc, thấy Ôn Noãn tới, anh dập thuốc lá rồi nói: “Tuyết rơi nặng hạt, để anh đưa em qua đói”
Ôn Noãn nhìn sang một chiếc xe khác, hẳn là Hạ Như Lâm đang ngồi ở bên trong.
Cô lại nhìn Hoắc Minh. Cô nhẹ nhàng vỗ lên trán: Anh đang ghen đấy sao?
Bông tuyết trắng tung bay giữa không trung.
Ôn Noãn đi về phía chiếc RV, tay nắm lấy cửa xe: “Tôi sẽ ngồi xe công ty, anh về chơi cùng Hoắc Tây và Doãn Tư sớm một chút, mấy ngày nay Doãn Tư đã có thể vượt chướng ngại vật khoảng 20cm, anh luyện tập thêm với thằng bé nhé.”
Hoắc Minh đưa tay phủ lên mu bàn tay cô.
Đôi mắt đen của anh sâu hun hút: “Anh hỏi tài xế rồi, tiện đường!”
Ôn Noãn cười, khuôn mặt hơi ngẩng lên, nụ cười mềm mại dịu dàng: “Luật sư Hoắc đi đâu mà chả tiện đường!”
Hoắc Minh biết cô đang chèn ép anh.
Anh cũng không giả vờ nữa, cúi người nói nhỏ: “Sau này không được ngồi chung một xe với anh ta nữa! Bà Hoắc nhớ tránh lời đồn!”
Ôn Noãn đồng ý với anhI
Người đàn ông chăm chỉ ngẫu nhiên cũng phải có khen thưởng.
Cô lên xe anh, ngồi ở vị trí bên cạnh tay lái, Hoắc Minh nghiêng người liếc nhìn cô một cái, thấp giọng nói: “Bộ đồ này đẹp lắm!”
Cái váy bên trong cũng rất đẹp.
Ôn Noãn rũ mắt: “Hoắc Minh, trước kia anh cũng thường hay nói vậy.”
Ánh mắt Hoắc Minh trở nên thâm thúy, một lát sau anh cười nhẹ: “Xem ra, gu thẩm mỹ của anh cũng không hề thay đổi!"
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!