Đêm dài.
Hai người từ từ lên lầu.
Vừa mới tiến vào phòng ngủ chính, Hoắc Minh đã lập tức đóng cửa lại, duỗi tay kéo Ôn Noãn ngã vào trong lòng anh.
Mặt cô đập nhẹ vào vai anh.
Gương mặt cọ vào chất liệu áo sơ mi của anh, ngửi được mùi hương nam tính pha chút mùi thuốc lá trên người anh.
Ôn Noãn biết anh muốn làm gì.
Cô cũng thừa nhận, chính cô cũng hoài niệm mùi hương này.
Thế nhưng bây giờ không phải lúc, cô cũng không có tâm trạng làm, vì thế hạ giọng hỏi: “Anh muốn nói gì?”
Hoắc Minh cúi đầu nhìn cô. Lúc này, cô vô cùng mềm mại ấm áp.
Anh mở miệng, xem như đang giải thích: “Chỉ là một con nhóc thôi, anh không thể nào nghĩ tới cô ta được! Đừng nóng giận nữa... Nhé?”
Ôn Noãn dựa vào anh trên vai, dịu dàng nói: “Cô ta rất quan tâm anh!”
Cô không ồn ào không phá phách, chỉ đơn giản muốn để anh tự giải quyết, đưa ra một quyết định khiến cô vừa lòng.
Anh không ngốc, hiểu hết ý mà cô muốn!
Quả nhiên, Hoắc Minh dừng một chút, vuốt nhẹ khuôn mặt của cô: “Chỉ là một người không liên quan mà thôi! Ôn Noãn, trái tim của anh đang ở trên người ai, em phải biết rõ!... Qua năm mới chúng ta dọn về biệt thự, giống như lúc trước không phải rất tốt sao?”
Lời nói của anh dịu dàng thắm thiết, đại khái cũng đã dùng hết sự kiên nhãn.
Ôn Noãn không khỏi cảm thấy thất vọng.
Thân thể dần dần trở nên lạnh lẽo, dù cho phòng ngủ này đã mở máy sưởi.
Giọng nói của cô chứa đầy mỏi mệt: “Hoắc Minh, anh vẫn không hiểu!”
Cô đẩy anh đi ra cửa, lúc tay cầm then cửa, giọng điệu có vài phần xa cách: “Tôi ngủ với con! Ngủ ngon!”
Hoắc Minh gọi cô lại: “Ôn Noãn!”
Ôn Noãn rũ mắt rồi vẫn mở cửa, bóng dáng biến mất trong lối đi nhỏ phía trước.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!