Hoắc Minh lạnh nhạt nói: "Bố, là một mạng người đấy!"
Anh nói xong, lại nhìn về phía Ôn Noãn.
Anh hy vọng cô có thể nói với anh mấy câu, cho dù là trách cứ cũng được, cho dù chỉ liếc nhìn anh một cái... Nhưng mà cô không làm thế, giống như cô đã từ bỏ rồi, chỉ chuyên tâm chăm sóc Hoắc Tây.
Hoắc Chấn Đông muốn đánh gãy chân thằng con mình!
Ôn Noãn lại nói: "Bố, để anh ấy đi đi!"
Hoắc Chấn Đông cảm thấy rất có lỗi với Ôn Noãn, lúc trước Hoắc Minh bảo Ôn Noãn chờ mình... Sau đó người trở về là cái thứ như này!
Cuối cùng Hoắc Minh vẫn quyết tâm đi. Lúc anh đi ra khỏi nhà họ Hoắc, tuyết rơi trắng xóa. Toàn thân bị bông tuyết lạnh băng bao phủ.
Anh ngồi vào trong xe, liên hệ trực thăng cứu hộ, việc cứu viện đã có tiến triển!
Nhưng mà anh không rời đi ngay, chỉ ngồi im nhìn di động, sau đó anh gọi điện cho Ôn Noãn...
Có tiếng chuông chờ, nhưng không có người nghe máy. Ôn Noãn đang giận.
Hoắc Minh nghĩ ngợi, nhắn cho cô một tin [Sáng mai anh sẽ về'].
Nhắn xong, anh châm một điếu thuốc lá ngồi đợi, đến lúc hút xong Ôn Noãn cũng không phản hồi.
Hoắc Minh dụi điếu thuốc đi, lúc đóng cửa sổ lại anh còn nhìn thoáng qua biệt thự, vẫn đèn đuốc sáng trưng, rất ấm áp.
Anh lạnh nhạt kéo cửa xe lên.
Sau đó nhấn ga.
Anh đi lần này, đêm ba mươi cũng không thể trở về ngay được!
Sau khi Sở Liên được cứu lên, phải vào ICU. Sáng sớm năm mới.
Lúc Ôn Noãn tỉnh lại, cô lẳng lặng nằm trên giường lớn, đầu ngón tay thon nhỏ vuốt ve gối đầu...
Đồng hồ dưới lầu vang lên tám tiếng chuông.
Cô chậm rãi đứng dậy rửa mặt, cho Doãn Tư ăn, lại chơi với Hoắc Tây.
Lúc mười giờ, cô phát lì xì cho người giúp việc trong nhà, người giúp việc rất thích cô, nhưng nói mấy câu chúc không hay lắm, toàn là chúc vợ chồng hòa thuận các thứ.
Ôn Noãn cười nhạt, gọi hai người giúp việc cũ đến: "Dọn một gian phòng ở đối diện phòng trẻ con cho tôi, buổi chiều công ty nội thất sẽ đưa đồ đến!"
Cô đã nhờ người thiết kế nội thất xong rồi.
Cô làm một cái phòng nhỏ, về sau sẽ dọn qua đó ngủ, cô không muốn ở chung với Hoắc Minh nữa.
Người hầu kinh ngạc, nhưng cũng không dám nói nhiều lời.
Bọn họ lặng lẽ nói cho Hoắc Minh Châu.
Buổi chiều năm mới, Hoắc Minh Châu ở trong phòng ngủ trộm gọi điện thoại cho Hoắc Minh.
Hoắc Minh còn đang ở thành phố T. Anh đứng ở hành lang nghe điện thoại của Hoắc Minh Châu, nhỏ giọng hỏi cô ấy: "Chị dâu em thế nào rồi? Còn tức giận không?”
Mấy ngày nay Ôn Noãn không chịu nghe điện thoại của anh, cũng không chịu trả lời tin nhắn.
Anh biết, không dễ gì dỗ cô được.
Giọng nói của Hoắc Minh Châu giống như đang khóc: "Bố giận lắm đấy! Chị dâu đã dọn sạch một gian phòng rồi, em thấy chị ấy muốn phân rõ giới hạn với anh, anh à, anh mau về đi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!