Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Ôn Noãn mở ngăn kéo bàn đầu giường lấy ra hai bản thỏa thuận.

Một bên là bản thỏa thuận ly thân, một bên là bản thỏa thuận ly hôn.

Sáng sớm. Ôn Noãn vẫn chăm sóc hai con như trước.

Gần đây hai vợ chồng có mâu thuẫn nhưng vẫn cố gắng giấu kín trước mặt các con, nhưng Hoắc Tây là một đứa trẻ nhạy cảm, cô bé có thể cảm nhận được bố mẹ mình không giống lúc trước.

Trong lúc Tiểu Hoắc Hi đang bới cơm, cô bé không nhịn được tò mỏi hỏi Ôn Noãn.

“Mẹ, chúng ta sẽ chuyển nhà ạ?”

Đêm qua, cô bé nghe thấy mẹ gọi điện, nói muốn tìm một căn nhà lớn có năm phòng.

Ôn Noãn ngẩn ra.

Cô véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Tây, khế mỉm cười: "Vậy Hoắc Tây có muốn ở cùng mẹ không? Nơi đó rất gần trường mẫu giáo của Hoắc Tây, mẹ có thể nắm tay con và đưa con đến trường!"

Thỉnh thoảng cô có thể đưa Doãn Tư cùng tới đón Hoắc Hi.

Hoắc Minh đi xuống lầu, đúng lúc nghe được.

Ôn Noãn, muốn đem bọn nhỏ cùng nhau rời đi sao?

Hoắc Minh đi tới ngồi xuống cạnh Ôn Noãn, anh không muốn tranh cãi với cô trước mặt bọn trẻ nên nhỏ giọng nói: “Lát nữa để tài xế đưa Hoắc Tây đi học, Ôn Noãn, chúng ta nói chuyện đi!”

Ôn Noãn lau miệng Tiêu Hoắc Hi, một lúc lâu sau mới tùy ý ừ một tiếng.

Cô vẫn luôn lạnh lùng.

Kể cả tối qua nắm được nhược điểm của anh, cô vẫn không bùng nổ.

Đợi đến khi Hoắc Tây đi mẫu giáo.

Hoắc Minh cầm chìa khóa xe nói: “Anh đưa em đến công ty, trên đường đi nói chuyện nhé!”

Ôn Noãn đồng ý.

Cô ngồi ở ghế phụ, nhưng dù đã qua một đêm, cô vẫn ngửi thấy mùi hương của một người phụ nữ không phải mình.

Cô tưởng nó là do Sở Liên tối qua để lại!

Ôn Noãn từ trong cặp lấy ra hai bản thỏa thuận.

Một cái là ly thân, một cái là ly hôn.

Cô nhỏ giọng nói: “Nếu chúng ta ký ly thân thì hai năm nữa sẽ ly hôn! Nếu chúng ta ký ly hôn thì có thể ly hôn ngay lập tức... Thực ra cũng không khác nhau là bao, chỉ là quyền thăm nom con cái mấy năm nay sẽ khác nhau!"

Hoắc Minh tùy ý lật qua.

Nội dung hai văn kiện không khác nhau nhiều, không đề cập đến phân chia tài sản.

Tập đoàn Tây Á vốn dĩ thuộc sở hữu của Ôn Noấn. Cô cũng không muốn cái gì khác!

Cô chỉ muốn có hai đứa conl

Hoắc Minh khép tài liệu lại, ném lên bảng điều khiển trung tâm, sau đó lấy điếu thuốc châm lửa.

Bên trong xe rất nhanh đã đầy khói.

Ôn Noãn cảm thấy có chút sặc, cô yên lặng mở cửa kính xe, lúc này Hoắc Minh mới nói: “Em nghĩ bố anh sẽ để em mang hai đứa bé họ Hoắc đi sao?”

Khóe mắt Ôn Noãn hơi đỏ lên: "Bố đã đồng ý rồi!"

Ngón tay cầm điếu thuốc của Hoắc Minh hơi run lên, một lúc sau mới thấp giọng hỏi: “Là vì chuyện tối qua sao? Ôn Noãn, anh không có lên giường với cô ta, thậm chí còn không hôn cô ấy!”

Anh chỉ bị vợ phớt lờ quá lâu.

Hoắc Minh không đồng ý ly hôn, cũng không muốn ly thân.

Anh cũng cảm thấy bọn họ là vợ chồng, xảy ra vấn đề thì cùng nhau giải quyết, anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: "Anh đưa em ra ngoài chơi! Chỉ hai chúng ta thôi."

Ôn Noãn rút tay ra.

Cô dựa vào ghế, có chút mệt mỏi nói: "Hoắc Minh, chúng ta ly thân rồi ly hôn đi!" Nói xong, cô mở cửa bước xuống xe, bước vào một chiếc xe khác.

Hoắc Minh đuổi theo, đập cửa xe: "Ôn Noãn, xuống xe rồi chúng ta nói chuyện tiếp!"

Anh chưa bao giờ muốn ly hôn.

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement