Tiểu Hoắc Tây mặt đỏ bừng vì lạnh, cô bé ôm cổ Ôn Noãn, rưng rưng nước mắt thì thầm: “Bảo bối đói rồi!”
Ôn Noãn hôn cô bé: “Mẹ sẽ làm đồ ăn ngon cho con!”
Cô bế Hoắc Tây vào nhà..
Vợ chồng Hoắc Chấn Đông cũng vui mừng đến phát khóc, cuối cùng Hoắc Tây ngoan yêu cũng chịu nói chuyện.
Hoắc Tây thẫn thờ bao lâu, Hoắc Chấn Đông ở bên cạnh bấy lâu, lúc này ông ôm Tiểu Hoắc Tây tới hôn đi hôn lại, ước gì mình có thể thay Tiểu Hoắc Tây chịu tội...
Ôn Noãn vào bếp làm đồ ăn cho trẻ con cho Hoắc Tây. Tiểu Hoắc Tây xúc cơm ăn ngon lành.
Bà Hoắc tự tay nấu mì, đưa cho Ôn Noãn, dịu dàng trìu mến nói: “Ăn một ít cho ấm người đi!"
“Cám ơn mẹ!” Ôn Noãn im lặng ngồi ăn mì.
Hoắc Minh chứng kiến hết mọi chuyện, anh cảm thấy mình như người ngoài cuộc.
Hoắc Chấn Đông gay gắt nói: “Tới đây:
Trong chốc lát, hai cha con vào phòng làm việc nói chuyện.
Hoắc Minh vừa mới lau máu xong. Hoắc Chấn Đông ném vào đầu anh cái chặn giấy...
Ông chỉ vào con trai mình, tức giận mắng: "Thằng khốn nạn! Mày có bản lĩnh lớn quá nhỉ Vì một người phụ nữ như vậy có đáng không? Nhìn Ôn Noãn yêu thương hai đứa con như thế, nếu con bé không yêu mày, mày thấy nó sẽ đối xử với bọn trẻ tốt thế sao?"
Hoắc Chấn Đông cười lạnh: "Đúng rồi, bây giờ mày không nhớ! Nhưng trong sổ hộ khẩu của mày ghi rõ một nhà bốn người không sai! Mày là chồng của Ôn Noãn, là bố của Hoắc Tây và Doãn Tư!"
"Người phụ nữ đó tự tìm đường chết, mày ngăn nó làm gì”
Hoắc Chấn Đông tức giận xong. Ông đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi.
Đêm khuya, ánh đèn chiếu vào mặt ông, nhìn ông như già đi nhiều tuổi!
Ông xua tay, ngồi xuống, thấp giọng nói: “Có lẽ đây là số mệnh! Ôn Noấn muốn ly hôn với mày, mẹ mày và tao còn không nỡ, nhưng con bé đã mắc chứng trầm cảm sau sinh, bây giờ lại thêm chuyện Hoắc Tây, cho nên Hoắc. Minh... Từ nay về sau mày muốn làm gì thì làm, nhưng tao tuyệt đối sẽ không để cho người phụ nữ không đứng đắn kia bước vào cửa!"
"Hơn nữa tài sản của nhà họ Hoắc chúng ta cũng thuộc về Hoắc Tây và Doãn Tư!"
“Những người phụ nữ ngoài kia không được một cắt bạc nào hết!”
Hoắc Minh cũng nhẹ nhàng ngồi xuống. Anh lấy ra một điếu thuốc và châm lửa.
Sửng sốt hồi lâu, thanh âm của anh có chút khàn khàn: "Bố, con không muốn ly hôn với Ôn Noãn!"
Hoắc Chấn Đông nhẹ giọng thở dài.
Ông mệt mỏi nói: “Hoắc Minh, bố cũng là đàn ông! Bố hiểu mày đang nghĩ gì... Nhưng mày không biết rằng trước. khi mất trí nhớ mày và Ôn Noãn đã yêu nhau. Trong lòng mày tưởng nhớ những chuyện về Kiều An, nhưng những chuyện đó không là gì so với những điều mày và Ôn Noãn đã cùng nhau trải qua!”
"Ôn Noãn yêu mày bao nhiêu, con bé sẽ thất vọng bấy nhiêu!"
Hoắc Minh ngồi trong phòng đọc sách đến sáng.
Khi trời đã sáng, anh chậm rãi đứng dậy đi nhìn Hoắc Tây.
Con bé đã ngủ rồi. Trước mắt có một loạt quạt nhỏ đáng yêu.