Tiểu Hoắc Tây rất vui vẻ.
Cô bé lấy điện thoại màu hồng phấn của mình, gọi điện thoại cho Hoắc Minh, đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh...
Ôn Noãn không muốn khiến anh ảo tưởng, cô ra khỏi phòng con, cho Hoắc Tây cùng anh nói chuyện.
Hoắc Tây rất thích Hoắc Minh.
Cô bé mở miệng nói lại chính là: “Con nhớ bố rồi!”
Cô bé muốn cùng bố đi ngủ, cô bé muốn gác chân nhỏ lên bụng của bố, như vậy thật ấm áp.......
Hoắc Minh vừa mới về nhà.
Anh vừa mới cởi cà vạt, âm thanh trầm lắng: “Mẹ con đâu?”
Tiểu Hoắc Tây nhẹ nhàng nói: “Mẹ đã về rồi! Trên người mẹ có mùi thơm! Nhưng mà con vẫn nhớ bố... Con muốn bố đọc truyện cổ tích cho con.”
Trong lòng Hoắc Minh giống như thủy triều.
Anh luôn có trái tim sắt đá, nhưng phút chốc nghe được giọng nói của con gái, anh bỗng nhớ cô bé da diết.
Anh muốn một gia đình.
Hoắc Minh tìm một cuốn truyện cổ tích, nhẹ nhàng kiên nhẫn đọc cho Tiểu Hoắc Tây nghe...
Màn đêm buông dần. Tiểu Hoắc Tây từ từ ngủ thiếp đi.
Cuối cùng Ôn Noãn lấy điện thoại đi, nói nhỏ: “Con bé ngủ rồi!"
Hoắc Minh nghe thấy giọng nói của Ôn Noãn, tim đập nhanh, thế mà có chút cảm giác, anh thấp giọng hỏi vấn đề mà tối nay anh muốn hỏi: “Ôn Noãn, chúng ta còn có thể không?”
Ôn Noãn ngẩn người.
Trong giây lát, cô thấp giọng nói: “Không thể!”
Nói xong, cô liền cúp điện thoại.
Cô không khóc, bởi cô đã vì anh mà khóc quá nhiều rồi, những việc đó cô nhìn như không quan tâm, thực sự nội †âm cô đang dẫn vặt.......
Phía bên kia điện thoại, Hoắc Minh cũng từ từ tắt điện thoại.
Anh đổ cho mình một ly Whiskey.
Anh lấy đoạn video đó ra, xem hết lần này đến lần khác, nhìn thấy Ôn Noãn không chế mọi ham muốn của mình.
Bây giờ anh đã biết bản thân từng yêu cô sâu đậm thế nào.
Bọn họ từng yêu rất sâu sắc.
Bây giờ, anh không thể chấp nhận có một ngày Ôn Noãn sẽ thích người khác, làm những chuyện thế này với người khác trên giường, chỉ cần nghĩ thôi anh đã không chịu được rồi!
Toàn bộ cơ thể của cô phải là của anh!
Ngoài cửa, có tiếng gõ.
Hoắc Minh tắt video đi, giọng khàn khàn nói: “Vào đi”
Người vào là Hoắc Minh Châu, trong tay bưng một phần ăn khuya, cô ấy nói khế: “Anh, mấy ngày nay anh đã
không ăn gì đàng hoàng rồi.”
Hoắc Minh mỉm cười nhẹ nhàng, chấp nhận lòng tốt của cô ấy.
Hoắc Minh Châu ngồi xuống, có chút áy náy nói: “Anh, bây giờ có rất nhiều người theo đuổi chị dâu, anh không cảm thấy nguy hiểm rình rập sao?”
Hoắc Minh không ăn nổi nữa.
Anh lau môi dưới, bình tĩnh hỏi: “Làm sao để theo đuổi?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!