Thật ra cô không phải rất nhỏ, chỉ là kém ông quá nhiều tuổi, tính tình lại còn trẻ con nên nhìn sao vẫn thấy giống cô bé năm xưa.
Lục Khiêm biết là không nên, nhưng vẫn không nhịn được mà cúi đầu.
Môi của cô rất mềm.
Ẩm ướt trơn mềm, hơi hé mở ra như đang chờ ông hôn lên... Đôi môi nóng bỏng kề sát, hai đôi chân đan vào nhau, không ngừng trao đổi nhiệt độ cơ thể với nhau.
Hồi lâu sau cả hai đều không chịu nổi.
Dưới giường chất đống quần áo của nam lẫn nữ...
Khóe mắt Hoắc Minh Châu rơi lệ, cô thấy mình đã hơi tỉnh táo nhưng cũng chưa tỉnh hoàn toàn, ngón tay tinh tế nhẹ nhàng sờ lên gương mặt anh tuấn của ông, giọng rè rè: “Lục Khiêm, không ai có thể bắt nạt tôi!”
Từ đầu tới cuối chỉ có mình ông!
Cô khóc lóc như một đứa trẻ, cơn say qua đi cơ thể lại muốn đến gần ông, nhưng trong lòng vẫn thấy tủi thân.
Ngón tay Lục Khiêm thon dài như ngọc, mơn trớn gương mặt diễm lệ của cô.
Ông trầm giọng dỗ dành: “Minh Châu đừng khóc, đừng khóc!”
Rõ ràng ông vẫn còn do dự, nhưng nếu làm cô thì ông sẽ khó mà từ bỏ.
Thế nhưng cô lại gọi ông là Lục Khiêm.
Cô rất ít khi gọi ông như thế, trước đây gọi chú Lục đã khiến ông thấy hưng phấn và kích động.
Nhưng lúc cô gọi ông là Lục Khiêm lại khiến ông cảm thấy người phụ nữ mình đang đè lên đã là người phụ nữ thành thục, đã sinh con dưỡng cái cho mình...
Lục Khiêm yêu cô dịu dàng.
Cô khóc lóc dữ dội, không phải do đau mà là do khổ sở.
Bóng đêm nặng nề, ông vừa dỗ dành vừa sa vào.
Có lẽ sau đó, cô không chịu nổi mà kêu chú Lục lại khiến ông không khống chế được... Hai cơ thể đã lâu không
được yêu thương, vừa chạm đã bốc cháy, không thể ngừng lại!
Trời sáng, Hoắc Minh Châu mở mắt.
Chỉ nhìn thấy gương mặt đẹp trai của người đàn ông mình vừa khát khao lại vừa kháng cự phóng đại trước mặt, đang nằm trong phòng ngủ của cô.
Ngủ cùng cô một đêm.
Cô có hơi ngơ ra, ông tỉnh dậy, bàn tay khoác lên eo cô: “Dậy rồi à?”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!