Cô bạn Lâm Lăng sắp chết ngất đến nơi, người đàn ông quá đỗi đẹp trai phong độ nhưng, Minh Châu à, cậu có thể tém lại một chút, rụt rè một tẹo hay không...
Nhưng Lục Khiêm cũng không quá để ý.
Đã lâu rồi ông không được nhìn thấy ánh mắt trong sáng như vậy, giống như chú thỏ con.
Cơ thể của cô cũng thế. Rất cao, những chỗ cần mềm lại có vẻ rất mềm.
Ngay vào lúc bốn mắt chạm nhau, Cố Trường Khanh nhịn không được nữa, hắn cảm nhận được áp lực đến từ phía người đàn ông đang ở trước mặt. Hắn chất vấn Hoắc Minh Châu: “Ông ta là ai? Người yêu mới của em hả? Hoắc Minh Châu, không phải em uống thuốc tự sát vì anh sao?”
Lời này cũng bày tỏ được sự không cam lòng của người đàn ông.
Cố Trường Khanh rất kiêu ngạo, trong chuyện tình cảm của hắn và Hoắc Minh Châu, hắn vẫn luôn chiếm quyền chủ động tuyệt đối, hắn biết Hoắc Minh Châu cực kỳ yêu mình, chuyện gì cũng nghe theo, cho nên sau khi chuyện hắn có tình nhân bị lộ ra ngoài, hắn chẳng cảm đó là chuyện to tát gì.
Chia tay với cô tình nhân rồi quay về dỗ dành cô một tí là được.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày Hoắc Minh Châu cũng sẽ nhìn người khác bằng ánh mắt say mê đó.
Đúng vậy, say mêt Căn bản Lục Khiêm không thèm để ý tới Cố Trường Khanh, ở trong mắt ông, Cố Trường Khanh cũng chỉ là loại người đứng chung mâm với Kiều Cảnh Niên!
Ông nhẹ nhàng nâng tay lên, bình tĩnh nói: “Mời vị này ra ngoài!”
Cố Trường Khanh ngẩn ngơ.
Trong nháy mắt, tám vệ sĩ mặc đồ đen cao to vạm vỡ xuất hiện, mỗi người đều mang một tai nghe không dây, nhìn có vẻ vô cùng chuyên nghiệp, người đứng đầu cúi chào trước rồi nói: “Ông Lục mời anh ra ngoài!”
Ông Lục...
Trong một lúc Cố Trường Khanh vẫn chưa nắm bắt được lai lịch của Lục Khiêm, nhưng hắn nhìn Lục Khiêm cứ
luôn cảm thấy khá quen mắt.
Hắn cũng rất thực tế, vỗ phẳng áo vest, nói với Hoắc Minh Châu: “Ngày khác chúng ta lại bàn!”
Hoắc Minh Châu quay mặt đi.
Cô sẽ không bao giờ nói chuyện với hắn nữa, có gì mà nói chứ, cô đã quyết định buông tay.
Thế nhưng khóe mắt cô vẫn đỏ hoe. Tóm lại, cô cũng đã từng thích...
Lục Khiêm nhìn khóe mắt đỏ bừng của cô gái nhỏ, cười nhẹ, chuẩn bị rời đi.
Ống tay áo bị người ta kéo lại.
Hoắc Minh Châu nhìn ông với cặp mắt rưng rưng, giọng nói y như chú mèo con: “Chú Lục, cháu có chuyện muốn nói với chú, cháu mời chú ăn cơm được không?”
Lục Khiêm khế nhíu mày.
Thật ra ông cũng không có thời gian, một lát nữa ông còn phải gặp vài người.
Nhưng chắc hẳn vì cô đơn quá lâu, bị một cô bé mềm mại đáng yêu thế này năn nỉ, thế mà ông lại không từ chối, nói với cô: “Đi thôi!”
Ông nói xong thì ra khỏi quán cà phê.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!