Ôn Noãn cụp mắt cười nhạt.
Cô biết quan hệ giữa mình và Hoắc Minh thế nào, nhưng Hoắc Minh không hề bạc đãi cô, ít nhất là luôn công khai ở bên cạnh cô.
Ôn Noãn im lặng.
Cố Trường Khanh khó khăn cười nhạt.
Lúc trước hắn cứ nghĩ tình cách cô nhu nhược, đến giờ mới biết Ôn Noãn tuyệt tình cỡ nào!
Phải! Sao hắn lại không nghĩ đến kia chứ!
Lúc ấy khi hắn theo đuổi Hoắc Minh Châu, chỉ gọi một cuộc nói chia tay với Ôn Noãn, hắn còn tưởng cô sẽ khóc lóc níu kéo hắn, nhưng cô lại chỉ im lặng một phút rồi nhẹ nhàng nói “Được”.
Kể từ hôm đó, Ôn Noãn chưa từng liên lạc lại với hắn.
Như thể quá khứ của họ không hề tồn tại, như thể cô chưa từng thích hắn bốn năm, cô không lấy đồ đạc trong căn hộ đi, chủ động chặn vòng bạn bè của nhau.
Gô cắt đứt rất sạch sẽ!
Có lúc Cố Trường Khanh còn phải thảng thốt: Ôn Noãn có thật từng yêu hắn hay chưa? Nếu có thì sao khi ấy cô lại đồng ý dễ dàng như vậy?
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.
Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
Cố Trường Khanh đột nhiên quay đầu rời đi.
Lúc xuống lầu, hắn lấy chiếc chìa khóa căn hộ từ túi áo ra, tiện tay ném vào thùng rác...
Ôn Noãn đứng đó một lúc.
Giọng nói của dì Nguyễn truyền ra: “Ôn Noãn, sao còn đứng ngoài đó thế!”
Ôn Noãn đáp một tiếng, bình ổn tâm trạng rồi vào nhà.
Ôn Bá Ngôn đang ngủ, Ôn Noãn thu dọn đồ đạc rồi rời đi, dì Nguyễn đi theo tiễn cô.
Cửa mở, dưới đất có đầy tàn thuốc nhưng chẳng thấy ai.
Dì Nguyễn suy ngẫm, có hơi kích động: “Tên khốn kia tới tìm con à? Ôn Noãn, con phải nghĩ cho kỹ, Cố Trường Khanh
là tên phản bội.”
Ôn Noãn võ về tay dì Nguyễn, nhẹ giọng đáp: “Yên tâm, con không dại dột đâu.”
Vừa lúc Hoắc Minh gọi điện đến.
€ó dì Nguyễn ở đây nên Ôn Noãn không thoải mái nói chuyện được.
Dì Nguyễn hiểu ý, chủ động trở vào nhà, chỉ là khi đóng cửa lại, bà ấy liền nghĩ: Nếu Ôn Noãn và cậu luật sư Hoắc kia thành một cặp thật thì tốt biết bao! Đứa nhỏ Ôn Noãn này số khổ, tuy cô không nói nhưng dì Nguyễn đã phát hiện chiếc vòng cổ kim cương màu hồng trên cổ cô biến mất.
Đó là di vật duy nhất mà mẹ Ôn Noãn để lại cho cô.
Hoắc Minh ở lại văn phòng thêm vài ngày.
Thứ sáu, anh gọi điện cho Ôn Noấn nói mình sẽ về nhà, mặt Ôn Noấn hơi ửng đỏ: “Biết rồi.”
Hoắc Minh và cô đã vài ngày không gặp nên anh hào hứng tán tỉnh.
“Wui đến vậy, nhớ tôi rồi à?”
“Nhớ tôi ở chỗ nào nhỉ?”
Ôn Noãn thấy anh đúng là mặt dày.
Luật sư Hoắc bề ngoài thì chững chạc đàng hoàng, bên trong thì phóng đãng.
Ôn Noãn không muốn rơi xuống thế hạ phong nên nhẹ nói: “Chỗ nào cũng nhớt”
Hoắc Minh ở đầu dây bên kia cứng đờ.
Anh thật sự không ngờ Ôn Noãn sẽ bạo dạn đến vậy, dám chủ động trêu ghẹo anh. Điều này khiến anh càng mong đợi cuộc tình tối mai hơn, mặc dù Ôn Noãn từng ám chỉ mình chưa từng làm vậy với bất kỳ ai, nhưng Hoắc Minh chỉ cảm thấy đó là tình thú giữa nam và nữ.