Cho dù Lục Khiêm bề bộn nhiều việc như ông vẫn ở lại thành phố B để bầu bạn với Ôn Noãn.
Thư ký Liễu nhờ quan hệ, tìm được một gian phòng làm việc nhỏ.
Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ.
Bình thường Lục Khiêm sẽ làm việc ở đây, đám vệ sĩ canh giữ bên ngoài, còn thư ký Liễu thì chạy tới chạy lui khắp nơi.
Ngày kế, Hoắc Minh bay từ Anh Quốc về!
Gió bụi dặm trường, toàn là áy náy!
Trước cửa phòng ICU, Lục Khiêm ra tay với anh, cho dù Hoắc Minh không đánh trả nhưng bàn tay ông ấy vẫn sưng đỏ...
Thư ký Liễu vừa thoa thuốc cho ông ấy vừa nói đùa vài câu.
“Ngài cũng lớn tuổi rồi, nên sửa tính tình lại đi!”
Lục Khiêm đè lửa giận xuống: “Tôi còn thấy đánh chưa đủ! Tôi phải đánh chết tên khốn này!”
Hai người đang nói chuyện thì ngoài cửa vang lên âm thanh xôn xao.
Thư ký Liễu nhìn qua, người dẫn đầu bước vào là Minh Châu.
Thư ký Liễu biết điều mà bỏ ra ngoài. Minh Châu tiến lên vài bước nhưng không dám đến gần.
Lục Khiêm một tay móc điếu thuốc ra, cúi đầu châm lửa, rít một hơi rồi mới nhẹ giọng hỏi: “Sao lại đến đây?”
Cô giơ tay lên giật lấy thuốc bôi: “Để cháu bôi cho chú!”
Thật ra thì Lục Khiêm bôi thuốc rồi, nhưng không ngại bôi lần nữa.
Cô ngồi bên cạnh Lục Khiêm trên chiếc sô pha chật hẹp, cầm một tay ông lên cẩn thận thoa thuốc. Ông từ tốn hút
thuốc, nhìn thẳng cô...
Gương mặt nhỏ nhắn của cô trắng bóng, cụp mắt rũ đôi mi dài.
Lục Khiêm làm như không có gì xảy ra, hỏi: “Cậu trai kia không tệ, sao không ở bên nhau?”
Cô sửng sốt một lát mới nhận ra ông hỏi gì. Cô hít nhẹ một hơi: “Không quá thích!”
Cô vừa nói vừa buông tay ông ra, giọng như một con mèo nhỏ: “Băng lại cho kỹ!”
Cô đang định bỏ đi thì bị túm lại.