Dưới ánh đèn mờ, Ôn Noãn tựa vào lòng anh.
Mặt của cô tựa vào giữa eo của anh, thật ra đây là một cái ôm rất thân mật.
Nhưng cô lại cực kỳ khổ sở.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã quên đi cảm giác yêu anh, cô đắm chìm trong thế của mình, cô coi như khi cô là một người vợ, người mẹ tốt thì bọn họ sẽ quay trở lại như xưa.
Thì ra, cô vẫn chưa thoát ra được...
Hoắc Minh vẫn ôm lấy cô, dịu dàng võ về.
Sau đó bọn họ ăn cơm, Ôn Noãn không yên tâm mấy đứa nhỏ muốn về nhà nhưng Hoắc Minh lại tắt đèn, ôm cô trên ghế sofa. Cơ thể của hai người sát lại với nhau, gần đến mức cô có thể ngửi được thoang thoảng mùi thuốc lá trên người anh.
Giọng anh khàn khàn: “Ôn Noãn, em nói anh nghe chuyện lúc trước đi.”
Căn hộ này đã gánh chịu rất nhiều chuyện cũ của bọn họ.
Chuyện dù tốt hay xấu, anh đều muốn nghe.
Ôn Noãn úp mặt vào ngực anh, lẩm bẩm: “Không phải anh đã xem qua quyển nhật ký kia vô số lần sao, anh đều biết hết rồi!”
Hoắc Minh nở nụ cười nhẹ.
Anh cúi đầu nhìn cô, sống mũi cao chạm vào cô.
“Em biết tại sao anh thích em không?”
Ôn Noãn nhẹ lắc đầu. Cô thật sự không biết!
Hoäắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt non mịn của cô, giọng nói lại càng khàn hơn: “Lúc ấy anh đi kiện tụng ở nước Mỹ, trước khi về anh đã biết mình có một người vợ. Anh đã xem qua tài liệu về em, cũng biết khái quát chúng ta đã quen biết nhau như thế nào, nhưng anh vẫn không nghĩ anh có thể chấp nhận anh có một người vợ... Mấy ngày ấy anh luôn nghĩ xem anh phải đuổi em đi như thế nào, nhưng khi anh về nước và nhìn thấy em ở sân bay.”
“Anh cũng không cố gắng nhớ đến khuôn mặt của em, nhưng khi ở sân bay, anh chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra em rồi.”
Ôn Noãn hỏi anh lý do vì sao.
Anh bỗng nhiên nở nụ cười, hôn lấy đôi môi của cô rồi chậm rãi mở miệng: “Bởi vì em xinh đẹp! Người như anh không dễ rung động, nhưng khi anh nhìn thấy em đang mang thai, anh đã biết nếu anh có vợ, vậy chắc chắn sẽ mang khuôn mặt như vậy.”
Ôn Noãn vẫn luôn là gu thẩm mỹ của anh. Dù là trước hay sau khi mất trí nhớ.
Anh thừa nhận anh nhìn thấy sắc đẹp mà nổi lòng tham với cô, nếu không làm sao lại có thể trở thành vợ chồng dễ dàng như vậy. Nhưng tình cảm nam nữ đầu tiên là vì thị giác, nhưng sau đó là vì khả năng giao tiếp.
Anh không né tránh Ôn Noãn.
Anh nói anh thật sự thích cô từ sau khi cô ký tên ly hôn, là khi anh nhìn thấy quyển nhật ký và chạy đến nghĩa trang, là vì cảnh tượng Ôn Noãn đeo nhẫn cưới kia đã ảnh hưởng quá lớn đến anh...
Từ đó, anh sợ sẽ mất đi cô.
Anh nói rất nhiều về diễn biến tâm lý, cũng không biết Ôn Noãn có nghe thấy không. Tóm lại, khi anh cúi đầu thì cô đã ngủ yên trong lòng anh, nhan sắc không quan tâm danh lợi kia cũng yên ắng lại.
Hoäc Minh hôn cô một cái rồi lẩm bẩm: “Ngủ ngon.”
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!