Hoắc Minh quay lại giường.
Anh nhận ra hô hấp của Ôn Noãn ổn định quá mức thì biết ngay cô vẫn tỉnh.
“Sao em không ngủ?” Anh đi đến hôn cô.
Ôn Noãn tựa người vào lòng anh, dưới ánh đèn mờ tay cô sờ chiếc gối trắng, cô nói nhỏ: “Thật ra anh không cần
chịu đựng như vậy, em cũng không lạnh đến thế.
Cô cũng có chút cảm giác.
Hoắc Minh ôm chặt eo cô, không nói gì. Anh biết Ôn Noãn cũng có chút cảm giác nhưng như vậy là chưa đủ, không giống như những người yêu nhau khác, đã đủ còn muốn nhiều hơn.
Anh chỉ hận không thể ôm cô cả đêm.
Cơ thể của anh rất mát mẻ, dựa vào rất thoải mái.
Anh kề sát tai cô dịu dàng nói: “Ôn Noãn, có chuyện gì em cứ nói với anh đi được không, anh là chồng của em, cái gì em cũng có thể nói với anh được... Sau này anh sẽ nghe. em hết, chuyện gì em không thích anh cũng sẽ không làm.”
Ôn Noãn im lặng.
Anh đã nghe được những điều cô đã nói với bác sĩ tâm lý.
Hoäc Minh hơi căng thẳng.
Anh sợ nhắc đến chuyện này sẽ kích động đến cô, nhưng một lúc sau, Ôn Noãn đồng ý: “Minh, anh giúp em tìm bác sĩ tâm lý đi, sau này em sẽ tự mình đi khám.”
Bọn họ có hai đứa con, cũng không có ý định ly hôn.
Có bệnh vẫn phải trị.
Dù vậy, là một người con gái, Ôn Noãn vẫn không muốn chồng của mình biết những chuyện kia của cô, có một vài vết thương cần được tự mình chậm rãi liếm láp để chữa lành.
Hoắc Minh đồng ý.
Lúc gần đi ngủ, anh dịu dàng nói vào tai cô: “Sáng mai anh sẽ dẫn Hoắc Tây đi chạy bộ ở phía tây.”
'Vết thương của Ôn Noãn bị xé toạc ra không chút kiêng nể gì.
Cô cũng không trốn tránh. Hoắc Minh lại lần nữa đi tìm bác sĩ tâm lý để hỏi, dù đã có tiến triển tốt nhưng hiệu quả vẫn quá mức bé nhỏ. Có lẽ đúng như bác sĩ đã nói, bọn họ cần sinh thêm một đứa con nữa, hoặc là cần thêm thời gian.
Bạch Vi rất lo cho cô nên đã hẹn cô đi uống trà.
Ở một cửa hàng đồ ngọt trong khách sạn năm sao, Bạch Vi không ngừng cười đẩy một đĩa bánh ngọt sang cho cô: “Đây là món ăn nổi tiếng của nhà này, cậu ăn thử xem, nếu ngon thì đóng gói mang về cho Hoắc Tây một phần.”
Ôn Noãn ăn thử một miếng.
Cô cười nói: “Thật sự không tệ, vị matcha rất nguyên chất”
Bạch Vi ngay lập tức vẫy tay lấy thêm hai phần nữa để nhân viên cửa hàng đóng gói.
Lúc cô ấy làm những chuyện này cực kỳ lưu loát, Ôn Noãn thấy vậy thì nhìn cô ấy chằm chằm. Bạch Vi quay đầu lại thấy ánh mắt của Ôn Noãn thì đưa tay sờ mặt mình: “Sao cậu lại nhìn tớ như vậy, quá dọa người rồi.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng khuấy cà phê, cười nhẹ: “Bạch Vi, chúng ta quen nhau đã mười hai năm rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!