Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Yết hầu nhảy lên nhảy xuống ở trước mặt cô vô cùng mê người, cực kỳ có mùi vị của đàn ông.

Ánh mắt của Ôn Noãn nhìn thẳng.

Đôi môi đỏ của cô hé mở, giọng nói khàn khàn vô cùng gợi cảm: “Hoắc Minh...”

Anh thừa cơ hôn cô, thăm dò vào bên trong cặp môi mềm, đút ngụm rượu vang tinh khiết đây hương thơm cho. cô, Ôn Noãn không chịu nên ngửa đầu kháng cự, thân thể người đàn ông không ngừng tới gần...

Rượu vang đỏ nhiễm lên da thịt tuyết trắng của cô.

Tô điểm màu đỏ thẫm.

Áo sơ mi tơ lụa cô mặc trên người ướt đâm, dán sát vào thân thể đẫy đà, vô cùng thu hút người đàn ông. Hoắc Minh ghé sát bên môi cô, nhẹ lẩm bẩm: “Uống thêm một chút nữa rồi anh sẽ hỏi em.”

Ôn Noãn không chịu nổi anh như vậy, thấp giọng khóc thút thít.

“Hoắc Minh, anh đừng như thế.”

Anh cầm lấy chén rượu đặt bên môi cô, bảo cô ngoan ngoãn uống hết.

Cô không chịu, anh vừa dỗ dành vừa đút cho cô.

Ôn Noãn vừa khóc vừa kêu...

Nửa giờ sau, cả người Ôn Noãn như vừa ngâm mình trong một thùng rượu vang đỏ, da thịt trắng tuyết nay nhiễm màu đỏ hồng, cặp môi đỏ vì hôn quá nhiều đã hơi sưng lên...

Cô say khướt, dựa người vào sô pha, dây trói trên tay. đã không cánh mà bay từ lâu.

Hoắc Minh cúi người, hôn vợ từng chút một.

Biểu cảm của Ôn Noãn tan ra.

Anh bất mãn nhẹ nhàng cắn một cái sau tai cô: “Anh đẹp hơn hay là Cố Trường Khanh đẹp hơn?”

Ôn Noãn say. Cô muốn ngủ nhưng Hoắc Minh vẫn cứ không chịu.

Cô khó chịu ôm lấy cổ anh, giọng nói ấm ức: “Anh đẹp hơn.”

Nụ hôn của người đàn ông dời đến cằm, tiếp tục tra khảo cô: “Hai người đã đi tới bước nào rồi?”

Lúc hỏi ra miệng, chính anh cũng ngẩn ra.

Sau đó anh mới hiểu đây chính là điều mà anh luôn muốn hỏi.

Ôn Noãn bất mãn hôn ngược lại anh, hỏi một đăng lại trả lời một nẻo: “Hoắc Minh, sao anh không hôn em?”

Anh giữ chặt cằm cô, không cho cô cử động.

Trong mắt Ôn Noãn ướt át lóng la lóng lánh, cả người đã chìm vào sắc dục, thật ra đã lâu rồi cô không hề thể hiện khát vọng anh, cô vẫn luôn lãnh đạm trong đời sống vợ chồng.

Trán Hoắc Minh đổ mồ hôi, từng giọt to như hạt đậu rơi xuống

Nóng đến mức Ôn Noãn muốn kêu...

Anh ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, lại hỏi thêm một lần, Ôn Noãn nhẹ nhàng chớp mắt, lẩm bẩm: “Chỉ hôn thôi, không làm gì khác!”

Hoắc Minh ôm lấy cô.

Anh chôn mặt vào cần cổ cô, lặng im hồi lâu, anh mới thấp giọng hỏi: “Vậy bây giờ... em vẫn còn thích hắn ta sao?”

Ôn Noãn như đã rượu tỉnh.

Cô nhẹ nhàng đưa bàn tay tinh tế vỗ về xoa nắn cổ anh, khàn giọng nói: “Không thích.”

Hoắc Minh bắt đầu hôn cô.

Anh rất dịu dàng, hôn cô từng chút một, hòa tan cô.

Anh bế ngang cô lên rồi đi vào phòng ngủ.

Rượu vang đỏ khiến khăn trải giường cũng phải nhiễm màu tình yêu, Ôn Noãn ở trên đó nở rộ chìm sâu... Đã lâu Hoắc Minh chưa được tận hưởng trọn vẹn như bây giờ, thậm chí anh còn không muốn dừng lại, chỉ muốn mãi mãi thế này cho tới khi già.

Khi sóng tình hạ xuống đã là lúc chạng vạng.

Ôn Noãn tỉnh lại, trong phòng ngủ chỉ có ánh sáng mờ. mờ, vô cùng an tĩnh.

Cô nằm bên gối.

Dù đã uống say nhưng cô vẫn nhớ rõ Hoắc Minh đã yêu cô thế nào, mà chính bản thân cô đã nỗ lực ra sao...

Hai bình rượu vang đỏ khiến cô bùng cháy. Tâm trạng của Ôn Noãn vô cùng phức tạp.

Cô không thể phân biệt được chuyện xảy ra vào ngày hôm qua chỉ đơn thuần là nhu cầu của cơ thể hay không.

Cửa phòng ngủ kêu lên kẽo kẹt rồi bị mở ra, ánh sáng tràn vào bên trong.

Hoắc Minh đi vào, ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng nhéo mặt cô, dịu dàng nói: “Đã muốn dậy chưa, Hoắc Tây gọi mấy cuộc hỏi mẹ rồi.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement