Nếu cãi nhau, cả anh lẫn cô đều không muốn ảnh hưởng đến bọn nhỏ, đặc biệt là Hoắc Tây vốn rất nhạy cảm.
Ban đêm hơi lạnh.
Họ lần lượt bước vào căn hộ, anh vẫn nhớ lần cuối cùng họ ân ái triền miên ở nơi đây, nhưng lúc này anh lại cảm thấy chán nản.
Anh đè Ôn Noãn lên cánh cửa.
Giọng nói anh kiềm chế: “Ôn Noãn, anh không xứng đáng để em yêu sao? Anh không xứng để em cố gắng một lần nữa sao?”
Ôn Noãn mệt mỏi.
Cô nhỏ nhẹ: “Thay giày đi, chúng ta vào rồi nói.”
Anh không cho.
Vẫn ấn cô, đôi mắt đen dán chặt vào cô.
Ôn Noãn từ từ đứng thẳng.
Cô nhìn anh, cười nhạt: “Hoắc Minh, thật không ngờ anh lại thế này! Chẳng lẽ đây là ngày đầu tiên anh phát hiện ra à? Hay là anh cảm thấy tôi chưa từng cố gắng? Đúng, vì con mà tôi mới ràng buộc cuộc hôn nhân này, tôi còn có thể làm gì nữa? Nhìn Doãn Tư còn nhỏ không có bố mẹ hay làm Hoäc Tây tủi thân?”
“Hoắc Minh, anh muốn cái gì, tôi đều cố gắng cho anh!” “Anh yêu cầu tôi đến gặp bác sĩ tâm lý, tôi đi!”
“Thậm chí anh muốn thêm một đứa con nữa, tôi cũng phối hợp!”
“Như vậy chưa đủ sao?” “Hoắc Minh, là anh tham hay tôi tham?”
“Hoắc Minh, là anh không thỏa mãn hay tôi không thỏa mãn?”
Ôn Noãn nói ra hết gánh nặng đã kìm nén từ lâu.
“Trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi thật sự đã hạ thấp kỳ vọng của mình đi rất nhiều! Nhưng anh không thế, anh vẫn ước muốn một tình yêu trọn vẹn, nhưng mà Hoắc Minh à, sau bao nhiêu năm, tôi đã sớm vỡ nát từ lâu rồi, anh không thể muốn người trải qua nhiều chuyện như vậy mà vẫn ngây thơ như một cô bé được!”
Đôi mắt đen của Hoắc Minh càng tối sầm hơn.
Anh chậm rãi buông Ôn Noãn ra, giọng nói khàn khàn: “Ôn Noãn, đây là suy nghĩ của em sao? Em sẽ mãi mãi không thể yêu anh như ngày xưa nữa phải không?”
Ôn Noãn cười xấu hơn cả khóc.
Cô không muốn cãi nhau với anh.
Rõ ràng anh đã nói bằng lòng ở bên cô đến hết cuộc đời.
Nhưng lời hứa của anh kéo dài được mấy ngày? Ôn Noãn rất bình tĩnh, cô thản nhiên nói: “Hoắc Minh, nếu anh thật sự muốn yêu thì đi tìm một cô gái trẻ hay tìm người bằng lòng yêu anh ấy!”
Cô suy nghĩ rất cẩn thận.
Hóa ra chỉ có cô mới hài lòng với cuộc hôn nhân giản đơn này.
Vì vậy, cô sẵn lòng buông tay.
Ánh mắt của Hoắc Minh trở nên nghiêm nghị, anh hiếm khi tức giận và mất bình tĩnh.
Bình hoa nện xuống đất, các mảnh vỡ văng tung tóe.
Ôn Noãn nhẹ chớp mắt.
Cái bình màu xanh dương đó là cái cô đã tự chọn vào. sau ngày họ làm tình. Cô vẫn còn nhớ mình đã hạnh phúc như thế nào khi chọn thứ này để trang trí cho nhà của họ.
Anh lại đập vỡ nó dễ dàng...
Ôn Noãn đẩy anh ra, quay người bỏ đi.
Nhưng Hoắc Minh ôm cô từ phía sau, kéo cô vào phòng khách, sau đó bế cô vào phòng ngủ, cởi áo khoác của nhau rồi anh dựa vào cổ cô và hôn cô.
Ôn Noãn tưởng anh sắp mất kiểm soát...
Nhưng một lúc lâu sau, anh chỉ là nằm trên vùng cổ ấm áp của cô và lẩm bẩm: “Ôn Noấn, sau này đừng nhắc lại điều đó nữa!”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!