Nhưng ở thành phố B, có người nào không biết cánh tay của Tổng Giám đốc Ôn còn cứng hơn của Đinh Tranh chứ?
Xa Tuyết rất biết ơn Ôn Noãn.
Trên bục, cô ta cảm ơn rất nhiều lần
Ôn Noãn ngồi dưới sân khấu với vẻ mặt bình tĩnh, trên mặt có vẻ mệt nhọc sau khi đã thỏa mãn và chiếm được
quyền lợi, mà vẻ hững hờ này rất mê hoặc người khác.
Cố Hi Quang hai mươi tư tuổi, cũng thích Tổng Giám đốc Ôn.
Khi bữa tiệc đêm chuẩn bị kết thúc, Ôn Noãn chuẩn bị rời đi sớm và để trợ lý chuẩn bị xe.
Ôn Noãn một mình đi đến trước quán rượu. Gió đêm lạnh lão.
Sau lưng cô truyền đến giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi: “Tổng Giám đốc Ôn”
Ôn Noãn quay người.
Cố Hi Quang đứng không xa ở phía sau, lặng lẽ nhìn cô. Khuôn mặt đẹp nhất của tuổi trẻ không giấu được lòng yêu mến.
Cậu từng bước đi đến gần cô.
Ôn Noãn cũng không né tránh.
Cố Hi Quang cầm trên tay một bông hoa hồng màu trắng, vừa mất tự nhiên vừa căng thẳng nói: “Tổng Giám đốc Ôn, tôi cảm thấy bông hoa này rất hợp với váy dự tiệc hôm nay của cô.”
Hoa hồng màu trắng sạch sẽ thuần khiết,
Ôn Noãn đưa tay nhận lấy.
Cô nghiêm túc nhìn người đàn ông trẻ tuổi nói nhẹ: “Rất đẹp! Cảm ơn cậu! Chồng tôi mỗi buổi sáng cũng sẽ để một
đóa hoa bên gối tôi.”
Lời từ chối ấy làm khuôn mặt của người đàn ông trẻ tuổi đỏ bừng.
Ôn Noãn rất dịu dàng.
Cô lại nói tiếp: “Cậu rất tốt! Cậu không cần thấy có lỗi cũng không cần xấu hổ.”
Bởi vì thích một người không có gì là sai hết. Chỉ cần không mắc sai lầm, vậy thì không hề sai.
Gió đêm rất lạnh, một chiếc áo khoác nam chất lượng tốt được khoác lên vai Ôn Noãn.
Cô ngẩng mặt nhìn, là Hoắc Minh. Hoắc Minh cúi đầu nhìn cô chăm chú, nhẹ nhàng trách móc: “Bên ngoài lạnh lắm, sao em không thay quần áo đã đi ra vậy?”
Ôn Noãn ngẩng đầu cười dịu dàng.
Cố Hi Quang càng bối rối hơn.
Hoắc Minh nhìn cậu một cái, anh là một người đàn ông nhạy bén, chỉ liếc mắt anh đã nhìn ra người kia giống ai, nhưng tuổi lại còn quá trẻ... Nhưng điều ấy vẫn không thể ngăn cản cậu thích vợ của anh.