Minh Châu nhẹ nhàng lắc đầu.
Lục Khiêm lại ôm lấy eo cô, khuôn mặt ông gác lên bờ vai mỏng của cô, lẩm bẩm: “Minh Châu, anh chờ hôm nay đã rất lâu rồi! Chú Lục nợ em rất nhiều điều, cho anh cơ hội bù đắp cho em, có được không?”
Minh Châu khóc.
Cô khóc đến mức hơi áp lực, cô một lần lại một lần bị ông từ bỏ, kết quả cuối cùng ông lại nói muốn cô.
Trong lòng Lục Khiêm cũng không quá vui vẻ. Ông quay người cô lại, lau nước mắt cho cô, lại hôn xuống: “Anh sẽ không làm bậy đâu, chỉ ngủ cùng con trai thôi.”
Minh Châu muốn hỏi rất nhiều điều, chỉ là cuối cùng đến một chữ cũng không hỏi được.
Lục Khiêm ôm lấy cô trở về phòng ngủ chính.
Ông không động vào cô, rất kiên nhẫn chờ cô tắm rửa xong, một nhà ba người nằm ở trên một chiếc giường.
Bé con nằm giữa hai người họ.
Cách con trai, Lục Khiêm nắm tay cô, mân mê ngón áp út của cô.
Cô dậy thì rất thành công, cả ngón tay cũng thon dài.
Giọng nói của Lục Khiêm trầm thấp, trong bất tri bất giác ông đã biến cô thành phụ nữ, không còn là cô gái nhỏ không hiểu chuyện đời kia nữa, ông nói với cô rất nhiều điều.
Trong tương lai còn có dạy dỗ Thước Thước nữa.
Minh Châu cảm thấy không quá chân thật, cho dù cô có mạnh miệng như thế nào thì cũng không thể phủ nhận rằng, mình cũng đang đợi ngày này, chỉ là giờ đây ngày ấy thật sự
tới, thì cô lại không biết phải làm sao.
Khi Lục Khiêm lướt qua con trai, vươn qua hôn môi cô, cô hơi hơi nhắm mắt.
Cần cổ mảnh khảnh đang căng thẳng. Giọng nói của cô càng run rẩy hơn: “Lục Khiêm, em sợ.” Cô sợ, tất cả những điều này đều là cảnh trong giấc mơ.
Cô càng sợ hãi tiếp nhận những điều này, dường như chờ đợi và thất vọng đã làm cô quen rồi.
Lục Khiêm vô cùng đau lòng, ông hôn môi cô trấn an. Cuối cùng, ông cũng nhịn được mà không chiếm hữu cô, thấp giọng nói bên tai cô rằng: “Để lại cho đêm tân hôn đi!”
Minh Châu cảm thấy ông quá không biết xấu hổ.
Con cũng đã lớn như vậy rồi, bọn họ còn có đêm tân hôn gì chứ? Có điều cô cũng sẽ không chủ động nói chuyện này đâu, nếu không có vẻ như cô rất muốn vậy.
Minh Châu nằm trong lồng ngực Lục Khiêm, ông lại hỏi cô chuyện đi xem lễ.
“ĐỂ xem lại đã, gần đây có khá nhiều thông cáo.”
Lục Khiêm hôn lên khóe miệng cô: “Cố gắng đến đi! Minh Châu à, anh đã chờ ngày hôm nay lâu lắm rồi.”
Cô lại không cho ông đáp án cụ thể.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!