Nước mắt nóng bỏng, từng giọt từng giọt rơi lên trên mu bàn tay Ôn Noãn.
Nhưng mà cô vẫn không hề có chút tri giác nào.
Giống như bác sĩ nói, cô đã rơi vào tình trạng ngủ đông, cô không thể nghe anh gọi, cũng không nghe anh nói, cho dù thứ tình yêu mà cô khát khao nhất cuộc đời đang ở ngay bên cạnh thì cô cũng không thể ôm lấy được.
Đêm dần dần buông.
Hoắc Minh gương mắt nhìn ra bên ngoài đêm tối, nhẹ nhàng nói: "Tuyết rơi rất dày, khắp nơi toàn là màu trắng, nếu mấy đứa trẻ nhà mình nhìn thấy chắc rất vui mừng. Nếu như em tỉnh lại thì anh có thể dẫn em về nhà, em ngồi ôm cốc sữa bò nóng, nhìn mấy đứa trẻ chơi đắp người tuyết ngoài sân."
Anh nói, lại nhẹ nhàng vuốt ve mặt Ôn Noãn.
Da thịt cô lạnh lẽo.
Đôi mắt Hoắc Minh đau rát.
Anh không thể chịu nổi nữa, nhịn không được vùi mặt mình vào hõm vai cô, giọng nói chứa đầy áp lực: "Ôn Noãn, bác sĩ đã nói em sẽ tỉnh lại! Nhưng mà một giây một phút anh cũng không chờ được nữa!"
Anh sợ hãi, sợ có chuyện ngoài ý muốn.
Không một giây phút nào anh dám nhắm mắt, sợ bỏ lỡ thời khắc cô tỉnh lại, nhưng từ đêm đến khi trời sáng, bên ngoài phủ đầy tuyết trắng, Ôn Noãn vẫn không mở mắt.
Nhiệt độ cơ thể của cô dường như lại hạ xuống thấp hơn một chút.
Sáng sớm, Hoắc Chấn Đông bận bịu một đêm, vội chạy đến bệnh viện.
Trên người ông mang theo sương tuyết, lúc đi vào còn cẩn thận cởi áo khoác ra để ở ngoài, sau đó bước khẽ vào trong: "Chưa tỉnh lại à?"
Hoắc Minh gật đầu.
Hoắc Chấn Đông mang đồ ăn sáng đến, nhẹ giọng nói: “Bố nhờ mẹ con chăm sóc cho mấy đứa nhỏ rồi, bọn nhỏ còn chưa biết gì cả.”
Hoắc Minh vẫn nhìn chằm chằm Ôn Noãn.
Hoắc Chấn Đông vỗ vai con trai mình: "Đã mất nhiều máu lại còn thức suốt đêm, ăn tí gì đó mới có sức chăm sóc vợ con được, nghe bố nói đi."
Hoắc Minh gật đầu.
Anh ăn rất nhanh, ăn xong lại ngồi ở mép giường nhìn Ôn Noãn.
Anh nói chuyện với cô, nói về mấy đứa nhỏ, muốn cho cô tỉnh lại.
Hoắc Chấn Đông nhìn dáng vẻ điên cuồng của anh, biết như vậy là không được, nhưng ông không thể khuyên con trai mình chuyện này, nếu đổi lại là ông, ông cũng không thể bình tĩnh.
Bác sĩ đến đây kiểm tra, lắc đầu.
Hoắc Minh đứng dậy, giọng nói rất bình tĩnh: "Nếu như cô ấy vẫn không tỉnh lại thì sẽ thế nào?"
Đối mặt với người nhà bệnh nhân như vậy, bác sĩ cũng có chút không đành lòng, thấp giọng nói: 'Ảnh hưởng trực tiếp nhất là đứa bé trong bụng! Nếu tình trạng này kéo dài quá lâu sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thân thể của cô Hoắc."