Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Ôn Noãn dứt khoát nói rõ với hắn.

"Vậy còn anh thì sao, Cố Trường Khanh?”

"Anh nghĩ thế nào?”

"Anh biết rõ là em thích anh, nhưng anh vẫn cứ lập lờ với eml"

Cố Trường Khanh đối diện với cô, cả hai đều là người trẻ tuổi, hô hấp đều có hơi nóng rực.

Hồi lâu sau, Ôn Noãn khàn giọng hỏi: "Anh thì sao? Trước khi chất vấn em, thật ra thì anh cũng đã có ý chấp nhận rồi, không phải sao?"

Cố Trường Khanh nghẹn họng. Hắn thấy bối rối vì mình bị nhìn thấu. Kế hoạch ban đầu của hắn là yêu đương với Ôn Noãn, lấy được toàn bộ lòng tin Ôn Bá Ngôn, tương lai mấy năm sau Cố Thị có thiếu hụt vài trăm triệu thì tất cả đều sẽ do Ôn Bá Ngôn gánh lấy.

Nhưng bây giờ mọi thứ loạn cả rồi...

Khủng hoảng của tập đoàn Cố Thị đã được giải quyết, đáng lẽ hắn phải mừng rỡ, phải vui vẻ chúc phúc cho Ôn Noãn, thế nhưng hắn lại không thể chấp nhận được cách thức này.

Trước khi đến đây, hắn còn không biết mình muốn cái gì!

Ôn Noãn đã đánh thức hắn!

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, Cố Trường Khanh đứng thẳng, hồi lâu sau mới khàn giọng nói: "Em về trước đi."

Ôn Noấn cụp mắt xuống.

Cô kéo sát áo khoác vào, chậm rãi đi về nhà.

Gió đêm thổi qua, mũi cô đỏ bừng, khóe mắt cũng hơi nóng lên.

Cô bật khóc.

Bởi vì tình yêu chưa kịp nảy nở này, cô thậm chí còn chưa kịp tỏ tình thì mối tình thầm lặng này đã kết thúc. Cố Trường Khanh lựa chọn thế nào, trong lòng cô đã hiểu rõ.

Dưới tán cây rậm rạp, bóng của Cố Trường Khanh trải dài, trông rất cô đơn.

Hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Ôn Noãn.

Trong một thoáng, hắn đã muốn gọi cô lại, nói với cô rằng hắn không muốn nhận một tỷ đầu tư kia.

'Thứ hắn muốn, chính là cô!

Nhưng cuối cùng hắn đã không làm vậy... chỉ lặng lẽ nhìn Ôn Noãn rời đi.

Ôn Noãn về đến nhà, tâm trạng vẫn luôn không tốt. Ôn Bá Ngôn vỗ vỗ cô: "Là bố không tốt, bố không để ý tới tâm trạng của con." Ôn Noãn lắc đầu.

Cô ôm lấy Ôn Bá Ngôn, tựa đầu vào vai ông ấy, nhỏ giọng nói: “Con biết bố thương con nhất! Bố làm như vậy là vì Cố Trường Khanh không thích con.”

Ôn Bá Ngôn sờ đầu cô: “Ai mà không thích bảo bối nhỏ của bố cơ chứ?” Dì Nguyễn bưng đồ ăn ra, thấy hai bố con đang thắm thiết, bà ấy giả vờ không vui: "Bá Ngôn, anh chiều con quá rồi đấy! Ôn Noãn cũng đã hai mươi tuổi rồi, con bé có thể tự giải quyết chuyện của mình."

Ôn Bá Nham cười khẽ, phản bác: "Em còn không biết xấu hổ mà đi trách anh à! Là ai mỗi đêm còn đi đắp chăn cho con?"

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement