Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Trong lúc ý loạn tình mê, Diêu Tử An hung hăng chiếm lấy người phụ nữ trong ngực, hắn cắn chặt quai hàm, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống, nhuộm ướt ga trải giường màu trắng xanh.

Đinh Tranh không xinh đẹp bằng Bạch Vi.

Nhưng cô ta rất phóng khoáng, những chuyện bình thường Bạch Vi không chịu làm, Đinh Tranh đều sẵn sàng thực hiện.

Lúc này Đinh Tranh đang ôm lấy Diêu Tử An, ánh mắt quyến rũ như tơ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua lồng ngực người đàn ông, cười giễu: “Bạch Vi sẽ quay lại bất cứ lúc nào, anh không sợ bị cô ta phát hiện sao?”

Diêu Tử An hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô ta, giọng khàn khàn.

“Chỉ cần có mặt Ôn Noãn, trong mắt cô ấy sẽ không có tôi! Nhưng mà có phát hiện thì thế nào? Cô ấy cũng đâu biết lấy lòng người khác như cô?”

Diêu Tử An nói xong thì dường như càng thêm hưng phấn.

Đỉnh Tranh đổ mồ hôi như nước.

Trong thâm tâm cô ta biết rõ, Diêu Tử An chỉ đóng kịch với Bạch Vi, nếu một ngày nào đó bị Bạch Vi phát hiện, mối quan hệ giữa cô ta và Diêu Tử An cũng sẽ chấm dứt, nói cách khác là sẽ không còn ai chỉ trả học phí cho cô ta, nên cho dù có bị Bạch Vi nói những lời khó nghe đến đâu thì Đinh Tranh cũng chưa từng nghĩ đến việc phơi bày mối quan hệ này.

Sau khi xong chuyện, Diêu Tử An kéo quần bỏ đi.

Ném xuống một tấm thẻ, là phí sinh hoạt tháng này của Đinh Tranh.

Bên đây, Bạch Vi an ủi Ôn Noãn.

Ôn Noãn cũng không phải người yếu ớt, vỗ võ Bạch Vi: “Cậu đấy, cứ khẩu xà tâm Phật mãi thôi! Ngoài miệng thì mắng Đinh Tranh, nhưng tháng nào cũng lén chuyển một ngàn vào thẻ cơm của cô tal”

Bạch Vi cảm thấy có chút mất tự nhiên.

Cô ấy cười ha ha: “Cô ta không có liêm sỉ, tớ phải trị cô ta!”

Hai người nói thêm mấy câu rồi quay lại nhìn một cái, Diêu Tử An đi đâu rồi?

Ôn Noãn vừa giận vừa buồn cười: “Cậu lo việc của mình đi, đừng lo cho tớ nữa! Tớ thật sự không sao!”

Cô vẫn sinh hoạt và học tập như bình thường.

Trong lòng cô có một ước mơ, đó là được sang Anh học tiếp.

Niềm tự hào của đất nước, Kiều Cảnh Niên, đang ở Anh.

Nghĩ đến Kiều Cảnh Niên, Ôn Noãn lại nhớ tới cây dương cầm của vua Louis XII, nó thật sự ở chỗ Hoắc Minh sao? Anh thật sự bằng lòng cho cô chạm vào sao?

Cùng lúc đó, Hoắc Minh đã có một chuyến đi Ý.

Anh đã mua lại cây đàn Morning Dew kia!

Giá hơi cao, nhưng anh biết Ôn Noãn rất thích!

'Thứ Sáu, Hoắc Minh về nước.

Anh vừa vào tới công ty, thư ký Trương cũng đã theo vào phòng làm việc, nói: “Luật sư Hoắc, có anh Cố muốn gặp anh.”

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement