Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Cô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, cảm thụ nhiệt độ cơ thể anh qua một lớp áo sơ mi.

Còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt. Hoắc Minh hạ cửa xe xuống một nửa.

Anh chậm rãi hút thuốc, một tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô gái nhỏ, anh yêu thương cô, lại có hơi khác so với sự yêu thương Ôn Noãn trong hiện thực.

Dù sao lúc này Ôn Noãn mới hai mươi tuổi.

Hoắc Minh quả thật chỉ hút một nửa điếu thuốc, sau đó dụi tắt, anh cúi đầu hỏi cô: "Thích anh không?"

Ôn Noãn không chịu nói.

Sao cô có thể nói ra mấy câu thẹn thùng như thế được?

Hoắc Minh cũng không bức ép cô, anh chỉ quý trọng ôm cô, vừa hôn vừa thơm... Cuối cùng vỗ nhẹ mông cô một cái, ôn hòa nói: "Mau về thôi! Nếu không bác trai sẽ lo lắng đấy."

Ôn Noấn ừ một tiếng.

Hoắc Minh chỉnh sửa lại váy cho cô, khàn khàn nói: "Không được giấu quan hệ của chúng ta đi."

Ôn Noãn không đồng ý, chỉ hơi đỏ mặt lên. Cô chạy nhanh xuống xe, đi vào thang máy.

Hoắc Minh ngồi trong xe lẳng lặng nhìn bóng dáng sinh động của cô, trong lòng lại có chút bực bội.

Anh đã ở trong giấc mơ này nhiều ngày rồi. Anh dùng tốc độ nhanh nhất để đi yêu đương với Ôn Noãn.

Nhưng mà nhiệm vụ của anh không phải tới để yêu đương, mà là giúp Ôn Noãn chịu nạn sau đó đưa cô về nhà.

Nhưng mà cho tới bây giờ, anh vẫn chưa thấy cơ hội đâu! Ít nhiều gì Hoắc Minh cũng cảm thấy lo âu. Anh lại cúi người rút một điếu thuốc lá nữa, châm lửa.

Anh chậm rãi hút xong, đang chuẩn bị khởi động xe đi, thì phía trước đột nhiên xuất hiện một đôi nam nữ đang đi tới, hình như đang cãi nhau.

Là người Hoắc Minh quen biết.

Cố Trường Khanh và Đinh Tranh.

Xem ra hai người đã tới đây rất lâu rồi, cũng thấy được chuyện vừa rồi.

Đinh Tranh kéo quần áo của Cố Trường Khanh, khóc đến độ đứt ruột đứt gan: "Cố Trường Khanh anh thấy rõ chưa, cô ta đi theo người khác, cô ta đi xuống từ con xe đắt tiền như thế! Anh còn đến chỗ này làm gì, anh còn mong chờ cái gì?"

Cố Trường Khanh đẩy cô ta ra.

Đỉnh Tranh ngã ngồi trên mặt đất, cuồng loạn kêu khóc: "Cố Trường Khanh... Em yêu anh mài Hiện tại đã không còn Ôn Noãn, anh vẫn không muốn yêu em à?"

Cố Trường Khanh không để ý đến cô ta...

Ánh mắt anh ta sâu thẳm, nhìn về phía Hoắc Minh, sau đó biến mất trong màn đêm.

Đinh Tranh còn đang khóc thút thít.

Bỗng dưng trong đầu Hoắc Minh nảy lên một suy nghĩ... Cố Trường Khanh! Đinh Tranh! Cố Hi Quang!

Sao lúc trước anh không nghĩ tới chuyện này?

Điểm mấu chốt là Đinh Tranh!

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement