Ôn Noãn nói xong, nhìn chăm chằm lại anh.
Trong phòng bệnh không có ai khác, Hoắc Minh cũng lớn gan hơn, khẽ kéo Ôn Noãn lên đùi mình, anh vươn tay vào bên trong đồ bệnh nhân, vuốt ve phần bụng của cô, chậm rãi thong thả nói: “Chuyện của năm tháng nào rồi, vẫn còn ghen sao bà Hoắc.”
Anh lại gần bên tai cô, không đứng đắn nói: “Mạng của anh đã giao cho em rồi, còn muốn bày tỏ lòng trung thành gì nữa?”
Hoäc Kiều...
Ôn Noãn là người yêu kiều của anh, liên quan gì đến người khác?
Anh vuốt ve, lại càng không đứng đắn.
Đương nhiên Ôn Noãn có thể cảm nhận được.
Cô không kìm được nghĩ đến cảnh trong mộng, bản thân cô năm hai mươi tuổi chủ động làm với anh rồi, cảm giác đó e rằng từ trong mộng cho đến hiện tại vẫn đang khắc ghi trong cơ thể cô...
Ôn Noấãn đỏ mặt, giữ tay anh: “Anh kiềm chế chút đi.”
Hoắc Minh thật sự rất muốn.
Thân thể Ôn Noãn không tiện, chân anh không tiện, nhưng những cái khác thì vẫn có thể làm.
Anh dỗ cô cởi đồ bệnh nhân ra...
Bụng nhỏ cô khẽ nhô lên, không những không khó nhìn, mà trái lại cũng có chút hương vị phụ nữ.
Ôn Noãn không cho anh chạm vào, ôm cổ anh thấp giọng nói: “Vẫn là cô gái nhỏ hai mươi tuổi xinh hơn, có phải không?”
Mọi thứ đều ổn...
Hoắc Minh ít nhiều cũng có chút tâm tư tán tỉnh.
Lại nói, mấy lần hoan hảo trong mơ đó, anh cũng có chút dư vị.
Hoắc Minh dán sát bên tai, nồng nhiệt nói:” Nha đầu hai mươi tuổi nào có thể so với tổng giám đốc Ôn được, tiểu nha đầu chỉ là ngây ngô mà thôi, nào có thể như chúng ta phối hợp nước sữa tốt như vậy chứ.”
Anh không cần mặt mũi, Ôn Noấn sớm đã biết rõ.
Cô cũng mặc kệ quần áo mình, chỉ dán sát vào lòng anh, vuốt ve thân thể anh từng chút một. Thực sự gầy đi nhiều rồi, Ôn Noãn cũng đau lòng cho anh.
Cuối cùng, cô đỏ mặt, nhẹ nhàng cởi bỏ lưng quần anh. “Ôn Noấn!” Hoắc Minh hơi khàn giọng.
Ôn Noãn dán sát bên tai anh, thì thầm nói: “Đừng nói chuyện, Hoắc Minh, em muốn đối xử tốt với anh.”
Bọn họ là vợ chồng.
Anh ham muốn dục vọng, anh thích chuyện này, vậy cô sẽ phối hợp với anh. Chỉ cần anh thích thì cô đều nguyện ý.
Trong phòng bệnh, một mảng xuân sắc mập mờ.
Sau khi kết thúc, đã là chuyện của một tiếng sau, Ôn Noãn không tránh khỏi oán hận anh tham lam muốn quá nhiều.
Trong phòng vệ sinh. Hoắc Minh từ phía sau ôm eo cô, dịu dàng hỏi: “Đứa nhỏ không sao chứ?” Ôn Noãn đỏ mặt.
Bọn họ cũng không làm thật, nhưng cô cũng được thoải mái, đứa nhó dù sao cũng có chút cảm giác chứ!
Cô không nói, Hoắc Minh cũng hiểu. Bàn tay anh vòng qua bụng cô, khẽ cười: “Cũng khá mỏng manh nhỉ.”
Ôn Noãn không cho anh nói tiếp, bảo anh ngồi lên xe lăn: “Bác sĩ nói anh tốt nhất phải ngồi xe lăn mới có thể mau khỏi được.”
Hoắc Minh cũng không xem là chuyện lớn gì.
Hai giờ rưỡi chiều, Hoắc Minh ngủ trưa cùng Ôn Mạn.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!