Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Trong lòng bàn tay là khóa bình an đã được khâu lại.

Chính là khóa bình an mà Cố Trường Khanh tặng.

Nếu không có cái này, lúc đó có lẽ cô đã không còn mạng rồi...

Ôn Noấn nhẹ nhàng vuốt ve: “Luật sư Hoắc của chúng ta từ khi nào lại trở nên rộng lượng vậy rồi?”

Cô gọi anh là luật sư Hoắc, chứng tỏ cô cũng không quên giấc mộng kia.

Hoắc Minh nhìn cô chăm chú, khẽ cười: “Em nói xem, có lúc nào anh không rộng lượng?”

Ôn Noãn khẽ cười. Hoắc Minh nhìn dáng vẻ bình thản của cô, bỗng giác rung động.

Anh chắc chắn bản thân mình yêu cô, nhưng sau khi khôi phục ký ức, cảm giác lại khác đi.

Những ngày tháng tươi đẹp của anh và Ôn Noãn, có rất nhiều chuyện mà người bên cạnh không biết, đến nhật ký cũng không có.

Những chuyện bí mật đó, chỉ có hai người bọn họ biết.

Hoắc Minh tựa cằm lên vai Ôn Noấn, khẽ nói: “Lễ giáng sinh chúng ta đi ra ngoài, có được không?”

Ôn Noãn cầm chiếc hộp, cất món đồ đi.

Cô tùy ý hỏi: “Anh chuẩn bị đi đâu?”

“Căn hộ.”

Anh nói xong, gương mặt Ôn Noãn khế ửng đỏ, dù sao trong giấc mộng kia, bọn họ đã triền miên vô số lần ở căn hộ, hiện tại anh nhắc đến, chắc chắn là không tốt lành gì.

Ôn Noãn cầm chiếc hộp.

Cô nghiêng đầu hôn anh, rồi lại vuốt ve gương mặt anh tuấn của anh, ừ một tiếng.

Hoắc Minh vui vẻ không thôi, nhưng ít nhiều cũng có ý so sánh, anh kéo Ôn Noãn vào lòng nhẹ giọng hỏi: “Ôn Noãn, trong lòng em, anh có thắng nổi Cố Trường Khanh không?”

Rõ ràng, bọn họ đã có ba đứa con rồi.

Nhưng anh vẫn lo được lo mất.

Đàn ông để ý đến mình, phụ nữ có thể cảm nhận được, Ôn Noãn cũng hưởng thụ cảm giác này.

Lúc xuống lầu ăn cơm, cô không an tâm hỏi anh: “Chân anh không sao chứ?”

Hoắc Thiệu trực tiếp ôm cô lên: “Ôm em xuống lầu, chắc chắn là không vấn đề”

Ôn Noãn đẩy anh: “Thả em xuống, bố mẹ đang ở đây!”

“Không thả! Chúng ta là vợ chồng hợp pháp!”

Hoäc Minh thì thâm, sau đó hôn môi cô một cái, ánh mắt sáng rực. Dưới lầu, vợ chồng nhà họ Hoắc cũng không nói gì, nhìn chán rồi!

Nhưng trong nhiều lại có thêm một người...

Không phải ai khác, chính là Lục Khiêm.

Lục Khiêm mới đến, trên người vẫn còn vướng bông tuyết, vừa vào đã thấy cảnh tượng kích thích như vậy, ông cười lạnh: “Ha ha, Hoắc Minh tuổi trẻ còn dài, so với lúc trước còn biết làm mấy trò lãng mạn rồi!”

Hoắc Minh khôi phục ký ức, người khác vẫn chưa biết.

Năng lượng anh lại tràn trề, ôm Ôn Noãn lên ghế, mỉm cười điềm tĩnh: “Cậu à, cháu mới ba mươi lăm thôi!”

Lục Khiêm lạnh nhạt, không tự nhiên lắm.

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement