Ôn Noãn cảm thấy anh có gì đó không đúng.
Lúc bình thường, Hoắc Minh không thể nhẫn nại lâu, nào giống như bây giờ.
Cô khẽ ngẩng cổ.
Đường cong tinh tế khiến anh như nổi điên, lại thêm làn da mềm mịn, càng dễ cuốn người vào.
“Thơm thật!” Sống mũi anh cọ vào da cô, khó nhịn được mà lên tiếng.
Ôn Noãn cảm giác da anh rất nóng. Cô khẽ đẩy anh.
“Sao vậy?” Hai tay Hoắc Minh vuốt ve bụng cô: “Đứa nhỏ quậy em sao?”
Ôn Noãn ôm vai anh. Cô cúi đầu nỉ non: “Là anh đang quậy eml”
Hoäc Minh ghé sát, đầu mũi day nhẹ, thấp giọng hỏi: “Không muốn?”
Ôn Noãn làm vợ anh đã lâu, cũng không che giấu dục vọng của mình, cô cắn môi anh: “Có hơi muốn, lại có chút
không muốn.” Hoắc Minh khẽ cười, rồi cũng dừng tay, chỉ ôm lấy cô. Anh nói với cô mấy lời giữa vợ chồng với nhau. Chuyện của đứa nhỏ, chuyện kết hôn của Minh Châu...
Anh nói rất nhiều, cuối cùng Ôn Noãn không nhịn được nói: “Hoắc Minh, có phải anh muốn hỏi chuyện của Cố Vân Phàm không?”
Động tác của Hoäc Minh chợt dừng lại.
Một lúc sau, anh cười nói: “Cố Vân Phàm vẫn chưa đủ để anh kiêng dè!”
Ôn Noãn càng biết rõ anh là vì Khương Duệ.
Cô ngẫm lại, thì biết là do Tiểu Hoắc Tây báo tin.
Đứa nhỏ này dù cô có nuôi thế nào, cuối cùng cũng đều chạy về phía Hoắc Minh, người làm mẹ trong lòng cũng có chút giận dỗi mà cũng ngọt ngào, có gì tuyệt vời hơn chuyện cùng nhau sinh ra một sinh mạng nhỏ đáng yêu như vậy chứ.
Cảm giác này, thậm chí còn hơn cả tình yêu nam nữ.
Ôn Noãn đẩy nhẹ anh ra.
Cô ngồi trước bàn trang điểm, chậm rãi chải mái tóc dài màu trà, tóc cô phải tốn rất nhiều công sức chăm sóc, mới sáng bóng như vậy.
Hoắc Minh cũng bám lấy cô.
Anh lười biếng tựa vào đầu giường, nhìn cô chăm chú.
Ôn Noãn vừa chải tóc và cúi đầu nói: “Cũng chỉ là ngẫu nhiên thôi, sao còn để ý như vậy chứ! Lại nói chỉ tán gẫu mấy câu cũng đều là chuyện công.”
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!