Trên đường trở về, Chương Tử Lạc hưng phấn như đứa trẻ được cho kẹo.
Cứ lải nhải khen Hạ Phương đến tận mây xanh.
Nói rằng cô bé đã lên đây học hai năm mới thấy được dáng vẻ khúm núm xin lỗi của HỒ Băng Nhi, đúng là thoải mái cả người.
Thấy Hạ Phương vân tỏ vẻ dửng dưng, Chương Tử Lạc gãi đầu nói: “Em thật sự không liên quan gì đến cậu Tư đó đâu chị, học đại học bận lắm, em không định quen ai đâu”.
Hạ Phương nhướng mày: “Em có yêu ai cũng không sao, nhưng phải tìm hiếu kỹ xem đối phương thế nào. Đại học là khoảng thời gian rất đẹp, việc học quan trọng nhưng cũng đừng lãng phí thanh xuân”.
Nhớ đến những năm đại học của chính mình, cô khe khẽ thở dài.
của cô chỉ có chắp vá và nỗ lực, còn đẹp đẽ gì đó thì không liên quan.
“Chị cũng nghĩ thế à?”, Chương Tử Lạc reo lên: “Em cũng vậy đó, nhưng mà em cũng muốn xem người ta thế nào đã, tại nhìn mãi không ra nên không nhận lời”.
Hai chị em lại nói chuyện gia đình một hồi, sau đó đã đến cổng trường.
Vừa khéo gặp phải Lăng Nhất Nam cũng đang đi đến.
“A, là chị và bạn à”, cậu ta niềm nở mở lời: “Cũng về trễ vậy sao?”
Hạ Phương nghĩ một hồi mới nhớ đây là cậu nam sinh bắt chuyện với mình ban chiều.
Cò gật đầu xem như chào hỏi rồi không nói gì nữa.
Chương Tử Lạc thì lại mở to mắt, hơi lùi về sau: “Cậu… cậu Tư…”
Lăng Nhất Nam nhìn cô, nở nụ cười thân thiện: “Cậu biết tôi sao?”
Chương Tử Lạc:…
Bọn họ tuy không chung đụng nhiều nhưng ít nhất cũng gặp nhau bốn, năm lần rồi mà?
Cậu ta lại còn từng cứu mình, vậy mà bây giờ hỏi mình biết cậu ta sao?
Thấy vẻ mặt lúng túng của cô, Lăng Nhất Nam gãi gãi đầu: “Xin lỗi cậu, tôi hay quên lắm”.
“ơ vãi, chị này là em họ của cô Ngụy nè phải không?”, cậu bạn tốt Lục Tử Hằng đi sau lưng Lăng Nhất Nam thì kích động hô lên: “A Nam! Còn nhớ cái video hồi chiều tao gửi không? Trời ơi tao đang nhìn thấy người thật việc thật đây sao?”
Lăng Nhất Nam khẽ mím môi, tự nhủ tao bận tối mặt chiều giờ, làm gì có thời gian xem video?
Lục Tử Hằng lại phấn khích đến độ ăn nói lộn xộn: “Chị Hạ Phương, em là fan của chị, em thấy chị múa xong, em bị thôi miên luôn, chị giỏi quá chị ơi!”
Còn đưa một quyến số nhỏ sang cho Hạ Phương: “Chị chị chị cho em xin chữ ký nhé?”
Hạ Phương:…
Gì đột ngột dữ.
Tự dưng khi không mình lại có fan?
“Cậu…”
Hạ Phương rất muốn hỏi Lục Tử Hằng xem có phải cậu ta đi xem buổi thi đầu vào hay không.
Nhưng Chương Tử Lạc đã ré lên xen vào: “C- cậu nói gì cơ? Chị tôi múa khi nào? Lâu lắm rồi tôi không thấy chị ấy múa…”
“Chị ấy… chị ấy là chị của cậu hả?
Má ơi, cậu may mắn thiệt đó Chương Tử Lạc. Tôi nói nhé, chị cậu múa đẹp vãi nồi luôn. Tôi học múa mười năm, tự nhận là có chút tài vặt nhưng mà đem so với chị ấy giống như con nít vậy á”.
“Cậu xem ở đâu vậy?”
“Weibo đó, cậu không thấy sao? Má thiệt luôn, nguyên cái bảng hot search toàn là chị cậu không, hot ra nước ngoài luôn đó!”
“Thật sao? Để tôi xem”.
Thế là tất cả mọi người, bao gồm Hạ Phương, đều chúi mũi vào điện thoại.
Hạ Phương không nhìn thì thôi, nhìn thì thấy wechat của mình cũng đã nổ tung.
Tất cả mọi người đều nháo nhào hỏi cô rốt cuộc là chuyện gì vừa xảy ra?
Weibo thì đứng hình, nếu không nhờ vào kỹ thuật cao cấp hack vào hệ thống, e rằng đến mở ứng dụng lên cũng không nổi.
Nhìn vào một loạt con số 999, Hạ Phương thầm than, không biết là ai đã tiết lộ thông tin cô thế này?
Nhưng nhìn lên hot search kìa… À ha, thì ra là bà đàn chị thân yêu.
Tuy đoạn video ban đầu không xuất phát từ tay Ngụy Thung, nhưng đã có người gửi cho cô ấy, khiến cho weibo của Ngụy Thung cũng thất thủ.
Mà bà chị này cũng hết sức là không khách khí, giới thiệu luôn cô em với người khác.
Thế là weibo của Hạ Phương từ trần theo.
Hạ Phương rủa xả bà chị thân yêu trong lòng rồi cất điện thoại, sau đó phát hiện có ba cặp mắt nồng nhiệt đang nhìn mình.
Chương Tử Lạc phấn khích nhào tới reo lên: “Chị Phương! Sao mà chị tuyệt vời quá vậy huhu em cứ tưởng chị sẽ không múa nữa trời ơi đẹp quá em phải tải về xem mấy trăm lần, đúng rồi còn phải gửi cho mẹ với mợ nữa!”
Cô bé buông Hạ Phương ra, rút điện thoại gửi video sang cho mẹ mình và mẹ Hạ Phương.
Còn Lăng Nhất Nam xem video xong thì nhìn Hạ Phương với ánh mắt ngỡ ngàng.
Không ngờ cô gái thoạt nhìn lạnh lùng này lại có dáng múa xinh đẹp đến vậy.
Gọi là rung động lòng người cũng không quá đáng.
“Chị Hạ Phương”, thấy cô không lên tiếng, Lục Tử Hằng lại sốt sắng kêu lên, mỏi mắt mong chờ.
Hạ Phương đành nói: “Thôi, chị không phải sao số gì cả, không ký đâu”.
Lục Tử Hằng ỉu xìu như người mất hồn.
Hạ Phương vuốt cằm: “Nhưng các cậu đã là bạn của em chị thì… sau này học múa có gì không hiểu thì có thế nhờ con bé hỏi chị”.
Cũng xem như là giúp Chương Tử Lạc kết bạn vậy.
Dù hai đứa này trông không giống như bạn con bé, nhưng nếu thật sự là fan của mình thì sau này sẽ đối xử với con bé như bạn tốt.
Chương Tử Lạc trộm nhìn Lăng Nhất Nam với Lục Tử Hằng, ngại ngùng níu áo Hạ Phương: “Chị ơi, các bạn ấy…”
“Dạ được chị, Chương Tử Lạc là bạn của tụi em, là chị của tụi em luôn”, Lục Tử Hằng sợ Chương Tử Lạc nói hai bên không phải bạn bè bèn giành lấy quyền lên tiếng, sau đó kéo cô bé sang một bên.
“Đúng không cậu? Tụi mình tuy học khác ngành nhưng hay đi chung với nhau mà, cậu cũng có tiếng trong trường lắm đó”.
Chương Tử Lạc vội xua tay: “Đâu có đâu có”.
Chỉ có Lăng Nhất Nam chăm chú nhìn Hạ Phương: “Vậy… chị không phải sinh viên trường bọn em?”
Hạ Phương: Giờ mới nhìn ra hả?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!