Khóe miệng Hạ Phương giần giật, ánh mắt nhìn Tân Thù Văn mang theo chút bất đắc dĩ.
Còn Tư Thành đứng ở cửa thì đỡ trán, cạn lời với ông cụ này luôn.
Học trò của Tiết Phi?
Cũng cực cho Tân Thủ Văn nghĩ mãi mới ra…
Nhưng lúc trước khi anh chưa biết thân phận thật của Hạ Phương thì hình như cũng suy đoán theo hướng này.
Thế là Tư Thành nhìn Tân Thủ Văn với ánh mắt đồng cảm hơn nhiều.
Dù sao ai mà ngờ được thần y Tiết Phi như thần tiên tái thế trong lời đồn lại là một cô gái chỉ mới hơn hai mươi cơ chứ?
Với tuổi tác của Hạ Phương, có khi người ta còn thấy cô còn quá nhỏ để làm học trò của thần y nữa là.
“Cô Hạ là học trò của Tiết thần y?”, Tân Túc chớp mắt một cái, ánh sáng trong mắt lại thêm vài phần hi vọng.
“Không phải…”, Hạ Phương rất vô tình bóp nát hi vọng của Tân Túc.
Tân Túc khựng lại, cậu ta vốn là người rất ít khi tiếp xúc với người ngoài, nên trong lúc nhất thời không biết phải nói tiếp như thế nào.
Còn Tân Thủ Văn thì ngạc nhiên nhíu mày: “Không, không phải sao?”
Vậy Tân Túc có còn cứu được không?
Tân Thủ Văn lại căng thẳng, đưa đôi mắt khấn khiết nhìn Hạ Phương, như thế đã nghe được lời phủ định của Hạ Phương, nhưng…
“Xin lỗi, tỏi thật sự không phái”, Hạ Phương lại một lần nữa dội tắt hi vọng của Tân Thủ Văn.
Tân Thủ Văn ôm ngực, suýt nữa đã hít thớ không thông mà té xỉu.
Tư Thành có chút đồng tình nhìn Tân Thủ Văn, cô ấy không phải là học trò của Tiết Phi đâu, mà chính là Tiết Phi luôn đó.
Ngay cả chân thân thần y ngay đây mà còn không nhận ra, chẳng trách Hạ Phương không muốn cho Tân Thủ Văn hi vọng.
Đến cả Tư Thành cũng muốn cho Tân Thủ Văn ăn chút đắng này.
Hạ Phương không quan tâm đến Tân Thủ Văn đang tan nát cõi lòng, sau khi kiểm tra cho Tân Túc xong thì rất nhanh đã đưa ra kết luận.
“Cậu chủ nhỏ hẳn là đã bị hạ độc từ khi còn trong bụng mẹ, độc tố theo từ khi còn là bào thai, nếu biết tiêu trừ đúng lúc thì sẽ không mang đến quá nhiều gánh nặng cho cơ thể, cùng lắm chỉ là lúc bé sẽ phát triển ngũ quan chậm hơn người bình thường một chút. Nhưng nếu không tiêu trừ sớm thì e là chúng sẽ tự sinh ra rất nhiều chất độc khác nhau…”
Lúc này Tân Thủ Văn mới lấy lại tinh thân, sắc mặt âm trầm: “Không hổ là cô Hạ, chỉ bắt mạch một lần để nhìn ra được tất cá vấn đ’ê. Nếu A Túc có thể gặp được cháu sớm hơn một chút thì tốt rồi…”
Tuy rằng không phải là học trò của Tiết Phi, nhưng chí cần có thế chữa khỏi cho Tân Túc thì cò có là gì ông cũng chấp nhận.
Hạ Phương bình tĩnh nói: “Gặp sớm hơn cũng vô dụng thôi”.
Dù sao cô cũng chỉ lớn hơn Tân Túc có vài tuối…
Gặp cô sớm hơn thì e là cò cũng chưa có đủ bản lĩnh đế chữa khỏi cho Tân Túc.
Tân Thủ Văn:…
“Cũng may cậu chủ nhỏ Tân sinh ra ở nhà họ Tân, có nhiều danh y cùng thuốc quý chống đỡ cho, nếu không…”
Hạ Phương không nói tiếp, nhưng mọi người ở đây ai cũng hiếu rõ ý của cô.
“Vậy cô Hạ, A Túc bây giờ còn…”, Tân Thủ Văn muốn hỏi là còn cứu được không, nhưng câu nói này quá tàn nhẫn, cũng quá đau lòng, ông ấy không nói thành lời được.
“Có thể cứu được”, Hạ Phương trá lời rất thẳng thắn dứt khoát, nhưng lại khiến cho Tân Thú Văn và Tân Túc đang tuyệt vọng lập tức thấy được ánh sáng mở đường.
Có thể cứu được…
Đây là câu nói êm tai nhất mà Tân Thủ Văn nghe được trong suốt mấy năm gần đây, ông ấy kích động nói: “Tói biết ngay mà, cò Hạ chắc chắn có thể cứu được A Túc, tôi biết A Túc nhất định sẽ khỏe lên, tốt quá, tốt quá rồi…”
Nhưng hi vọng trong đáy mắt của Tân Túc chắng mấy chốc đã lụi tắt.
Những năm gần đây, cậu ta đã vô số lần được dấy lên hi vọng, rồi cũng vô số lần bị dập tắt.
Cho tới hôm nay, cậu ta không dám hi vọng vào lời nói của bất kì người nào nữa.
Cậu ta sợ mỗi lần mình hi vọng, đối lại không phải là cuộc đời mới, mà là những cú đả kích nặng nề hơn.
Cậu ta đã chuấn bị xong xuôi tinh thần rời khỏi thế giới này rồi, tuy vẫn không cam lòng…
Nhưng so với nỗi thất vọng sau mỗi lần hi vọng, cậu càng muốn chịu đựng sự tuyệt vọng vô tận này hơn.
Hạ Phương nhìn thấu suy nghĩ của Tân Túc, cô cũng không nhiều lời, chỉ nói với Tân Thủ Văn: “Hòm nay đã muộn rồi, nhiều dược liệu không kịp chuẩn bị được. Trước tiên cháu sẽ châm cứu cho cậu ấy một lần, hai ngày sau đợi ông chuấn bị xong xuôi dược liệu cháu c’ân thì bắt đầu trị liệu”.
Tân Thủ Văn gật đầu: “Được, được, chỉ cần cô Hạ kê, cho dù là thuốc quý hay dược phẩm nào tôi cũng sẽ chuẩn bị cho bằng được, ngoài ra, chỉ cần cháu trị khỏi cho A Túc, tỏi đồng ý trá thù lao ngang giá nhà họ Tư trả cho Tiết Phi”.
Hạ Phương nghe vậy thì gật đầu, nhìn Tân Thủ Văn một cái thật sâu.
Không biết tại sao, Tân Thủ Văn câm thấy ánh mắt này rất có thám ý, khiến trong lòng ông sinh ra cảm giác lành lạnh…
Nếu ông nhớ không lầm thì nhà họ Tư trả cho Tiết Phi hai trăm triệu.
Vì Tân Túc, chút tiền này ông vần chấp nhận chi trả được.
Tư Thành rất đúng lúc tiến lên vỗ vai Tân Thủ Văn: “Cháu biết mạng của Tân Túc rất đắt, nhưng e là vần còn kém một chút so với mạng của ông cụ Tư nhà cháu”.
Tân Thủ Văn không vui nhíu mày: “Ý của cậu sáu là gì?”
Tư Thành cảm thấy nhà họ Tân ông đã nghèo đến mức không bỏ ra được hai trăm triệu à?
Vì Tân Túc, đừng nói là hai trăm triệu, cho dù là nhiều hơn ỏng cũng sẵn sàng.
Dù sao Tân Hách sẽ không trở về nhà họ Tân, nên Tân Túc chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tân.
Vì Tân Túc, có phải trả giá bao nhiêu, Tân Thủ Văn đều đồng ý.
Tư Thành nhìn vẻ mặt mơ hồ của Tân Thủ Văn thì càng thêm đồng cảm với ông.
“Ông Tân có thời gian thì hỏi Tư Trường Thịnh đã trả bao nhiêu tiền thuốc đi”, Tư Thành sợ mình nói thắng ra sẽ dọa sợ ông cụ này.
“Cởi quần áo, nằm sấp lại”, lời nói của Hạ Phương khiến Tư Thành ở bên cạnh nhíu mày lại.
Một đôi mắt sắc bén nhìn chòng chọc vào Hạ Phương, như thế muốn xem thấu cô đang nghĩ gì.
Tân Túc cũng đế lộ vẻ mặt hoang mang và ngạc nhiên, bầu không khí trong phòng trở nên quỷ dị.
Hạ Phương cũng biết mình nói thẳng thừng quá, nên ho khan hai tiếng: “Ý tôi là cậu cởi áo ngoài ra rồi nằm sấp xuống, như thế tôi mới châm cứu được”.
Nói xong, Hạ Phương xoay người lại, rồi không kềm được quay đầu hỏi: “Tự cậu cởi có được không?”
“Được… Được chứ…”, như sợ Hạ Phương sẽ tự mình ra tay nên Tân Túc vội vàng gật đầu. sau đó cuốn chặt chăn mền trên người lại.
Hạ Phương:… Cô chỉ là bác sĩthôi, có đáng sợ đến thế không?
“Mọi người ra ngoài trước đi”, bị Tư Thành nhìn chằm chằm, Hạ Phương cầm thấy có chút không thoải mái, nên quả quyết đấy anh ra khỏi cửa.
Tư Thành bất đắc dĩ bị đấy đi, giọng nói có chút chua chua: “Chỉ được châm cứu thôi đấy, không được nhìn bậy”.
Hạ Phương:…
“Nghe không?”, Tư Thành nhấn mạnh.