Quả nhiên, đúng như Hạ Phương nghĩ, sau khi nhận được điện thoại của Sở Lâm Xuyên, người phụ trách phòng giám sát nhanh chóng chạy tới.
Nhưng ông ta lại đến tay không.
Người phụ trách phòng giám sát là một người đàn ông trung niên hói đầu, vội vàng chạy tới, lau mồ hôi trên trán, chào Sở Lâm Xuyên và Hạ Phương xong mới nói: “Sếp Sở, rất xin lỗi, hôm đó mạng của công ty chúng ta xảy ra sự cố, mấy ngày nay kỹ thuật viên đang sửa chữa, nhưng vừa khéo là bản ghi lại ngày anh muốn vẫn chưa thể khôi phục được..."
"Sao lại như vậy..”, Tô Tử Ninh kích động kêu lên, "Chỉ có giám sát ngày đó không có thôi sao?”
Người phụ trách cảm thấy không khí xung quanh có hơi cứng lại, nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt u ám của Sở Lâm Xuyên và Hạ Phương, ông ta càng lúc càng căng thẳng. "Vâng, đúng..."
"Camera giám sát xảy ra vấn đề khi nào?", Sở Lâm Xuyên cau mày, luôn cảm thấy chuyện này có hơi kỳ lạ.
Sao có thể trùng hợp đến mức camera giám sát luôn ổn, nhưng vào ngày Tô Tử Ninh bị đụng phải lại xảy ra sự cố?
Người phụ trách trả lời: “Vâng, bảt đầu từ trước khi tan ca ngày 13. Lúc chúng tôi tan ca thì vẫn bình thường, nhưng hôm sau chúng tôi đi làm thì phát hiện bản ghi của camera giám sát đêm đó đã biến mất. Kỹ thuật viên lập tức kiểm tra thì phát hiện là sau giờ làm ngày hôm đó, chắc là có ai đó đã vô tình va phải máy móc trong phòng, khiến đường truyền bị lỏng, đứt mạng, nên nội dung sau đó không được quay lại".
“Theo lý mà nói, chẳng phải những camera giám sát đó được kết nối với mạng không dây sao? Cho dù mạng không dây bị đứt, cùng lắm là không thể tải hình ảnh lên máy tính, nhưng camera chắc chắn có thể quay được mọi thứ”, Tô Tử Ninh nghiêm túc nói.
Dù không học chuyên ngành IT nhưng cô ấy vẫn biết những kiến thức cơ bản thông thường.
Nếu camera giám sát bị vô hiệu hóa khi mạng bị ngắt thì làm sao có thể bảo đảm an toàn của công ty được?
"Đích thực là như vậy, nhưng vấn đề là nhân viên kỹ thuật đã cố gắng sửa chữa nhưng vẫn chưa tìm được đoạn video đó', người phụ trách hít một hơi thật sâu, sợ Sở Lâm Xuyên và Hạ Phương sẽ trách đội ngũ nhân viên bọn họ không chuyên tâm, liền nói thêm: "Họ đã làm việc tăng ca hai ngày liên tục, vẫn không biết đã xảy ra vấn đề ở đâu".
"Vậy không còn cách nào khác sao? Phòng giám sát các anh không ai có thể khäc phục được vấn đề này à? Vậy chẳng phải có khả năng tiềm ẩn nguy hiểm đối với an ninh của công ty chúng ta bất cứ lúc nào sao?", giọng điệu Tô Tử Ninh sắc bén, ánh mắt lạnh lùng.
Thấy Hạ Phương và Sở Lâm Xuyên đều im lặng, người phụ trách có hơi hời hợt: “Chúng tôi vốn có một bậc thầy kỹ thuật rất giỏi, nhưng thời gian này anh ấy đang đi công tác, đợi anh ấy quay về thì sẽ khôi phục lại được những dữ liệu này. Hơn nữa việc giám sát của chúng tôi hiếm khi xảy ra sự cố, đặc biệt là tình huống này là lần đầu gặp phải".
Hạ Phương gõ nhẹ lên bàn, trên khoé miệng nở nụ cười lười biếng. "Thật sao? Phải mất hai ngày để sửa, thậm chí không thể tìm thấy một bức ảnh nào bị mất vì lý do mạng..."
Người phụ trách vội vàng gật đầu, rồi bät đầu phàn nàn: "Vâng sếp Phương, chúng tôi thực sự đã cố gắng hết sức. Tình cờ là lúc này những người giỏi đều đang đi công tác, chúng tôi cũng rất sốt ruột lắm".
Nói xong, ông ta nhìn quanh phòng họp rồi lại hỏi: "Không biết hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Bản ghi ngày hôm đó rất quan trọng sao?”
Ngô Bội Bội nãy giờ vẫn luôn im lặng chợt nở nụ cười, nghe xong lời này, cuối cùng cũng đứng dậy, nghiêm túc nói: "Tất nhiên là rất quan trọng, nó liên quan đến danh tiếng và tương lai của một nhà thiết kể".
Nói rồi cô ta lại ấm ức cúi thấp đầu xuống, "Trước giờ tôi làm người vẫn luôn quang minh chính đại, nhưng có một số người nhất quyết chỉ trích tôi ăn cäp ý tưởng. Quản lý, dù thế nào đi nữa cũng nhờ ông tìm cách khôi phục đoạn video giám sát đó. Chỉ như vậy tôi mới có thể chứng minh mình trong sạch".
"Cái này, cái này..., bị Ngô Bội Bội dùng ánh mắt đáng thương nhìn, người phụ trách lúng túng "Chúng tôi cũng muốn giúp các cô, nhưng lần này thật sự không thể làm gì được, hôm nay chúng tôi sẽ tiếp tục tăng ca nghĩ cách giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt, nếu không được thì chỉ có thể đợi đến khi người kia đi công tác về.”
"Khi nào thì anh ấy mới về”, Tô Tử Ninh hỏi. "Ba ngày sau".
"Ba ngày??", Tô Tử Ninh lo lảng, "Ba ngày sau, thì muộn rồi... Tôi..."
Đúng vậy, đạo nhái bản vẽ không phải chuyện nhỏ, chuyện này hôm nay nhất định phải giải quyết trong phòng họp này. Nếu không, một khi rời khỏi phòng họp, nhiều chuyện sẽ không còn nói được nữa.
Nhất là khi Ngô Bội Bội và Lâm Thư Nhã có quan hệ rất rộng trong công ty, một khi ra ngoài, họ sẽ bắt đầu lan truyền tin Tô Tử Ninh hãm hại Ngô Bội Bội.
'Thậm chí còn có thể nhân cơ hội động tay tới phòng giám sát, đến lúc đó việc giải quyết vấn đề sẽ chỉ khó khăn hơn, điều này rất bất lợi cho cô ấy.
"Vậy cũng hết cách rồi, phòng kỹ thuật của chúng tôi chỉ có vài người. Nếu có thể xử lý được thì chúng tôi đã xử lý từ lâu rồi. Đây thực sự là một vấn đề khó...", người phụ trách phòng giám sát khế thở dài, trên mặt lộ ra vẻ bất lực.
Hạ Phương không nhịn được cười lạnh một tiếng: "Vấn đề khó sao?”
Cô ngước mắt lên, đôi mắt chứa ý cười lạnh lùng không có chút độ ấm nào, khiến lòng người rét run.
“Công ty LM của chúng ta lớn như vậy, kỹ thuật viên của trong phòng giám sát được trả mấy chục nghìn tiền lương, nhưng một vấn đề mạng nho nhỏ cũng không giải quyết được. Nói ra chuyện này, chẳng phải sẽ bị cười nhạo sao? "
"Cái này... sếp Phương, cô đừng coi nhẹ vấn đề. Lần này chúng tôi thật sự gặp phải ca khó... Nếu là vấn đề mạng bình thường thì đã không thành vấn đề với chúng tôi rồi", người phụ trách phòng giám sát lo lắng muốn giải thích nhưng lại bị Hạ Phương cắt ngang.
“Chỉ là có người nhân cơ hội động tay vào mạng lưới của chúng ta mà thôi. Đây có thể là vấn đề khó với người bình thường, nhưng nhân viên kỹ thuật trong phòng giám sát lại tăng ca hai ngày cũng không thể giải quyết được... Vậy đó không phải là do vấn đề khó nữa, mà là do người quá vô dụng thôi”.