Sở Lâm Xuyên trở lại văn phòng, lập tức gọi điện cho. người phụ trách bộ phận quan hệ công chúng và giám đốc thiết kế.
Sau khi sắp xếp xong công việc thì cũng đã đến giờ. ăn trưa.
Anh ấy không đói nên thu dọn đồ đạc rồi về phòng nằm nghỉ, không đến căng tin.
Nhưng khung cảnh tối qua cứ hiện lên trong đầu khiến anh ấy không thể nào ngủ được.
Đêm qua, Sở Lâm Xuyên cảm nhận được rõ ràng mình đã bị chuốc thuốc.
Anh ấy vội vàng đánh gục người đàn ông khốn nạn đã đưa Lucy Mộ Dung vào phòng, sau đó yêu cầu quản lý khách sạn dẫn về phòng đã đặt trước.
Nếu anh ấy đã bị hạ thuốc thì đối phương chắc chắn đã có chuẩn bị trước, sẽ tìm cách đưa một người phụ nữ vào phòng anh. Nên anh đã nhờ quản lý lắp đặt một màn hình giám sát trong phòng, sau đó quay lại phòng của Lucy Mộ Dung và đảm bảo rằng cô ấy vẫn ổn trước khi rời đi.
Tuy nhiên, Sở Lâm Xuyên không ngờ tới Lucy Mộ Dung cũng bị chuốc thuốc.
Đúng lúc anh ấy chuẩn bị rời đi thì...
Rõ ràng anh ấy muốn rời khỏi đây, nhưng lại bất động nhìn Lucy Mộ Dung đang nằm trên giường.
Sau vài phút bế tắc, cuối cùng anh ấy lại tiến đến.
Sở Lâm Xuyên nhìn Lucy Mộ Dung, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt tươi cười của Hạ Phương. Anh ấy lập tức. tỉnh táo hơn một chút, đứng dậy lắc đầu và tự nhủ bản thân không thể làm như vậy được.
Đây là bạn thân của Hạ Phương, nếu chạm vào cô ấy thì anh phải giải thích với Hạ Phương thế nào đây?
Anh ấy không thể làm vậy được!
Sở Lâm Xuyên chịu đựng cảm giác ngột ngạt, xuống giường và chuẩn bị rời đi.
Nhưng, Lucy Mộ Dung - người đã say khướt, bất tỉnh rên giường và bị thuốc chỉ phối thì không thể lý trí như anh ta được.
Cô nắm lấy tay Sở Lâm Xuyên rồi đột nhiên ôm anh thật chặt.
Sở Lâm Xuyên vẫn cố gắng kìm nén, gầm gừ đẩy cô ra: “Không được!”
Anh không thể làm tổn thương bạn thân của Hạ Phương.
Nhưng Lucy Mộ Dung lại tiếp tục lao đến.
Lý trí của Sở Lâm Xuyên bị cắt đứt phăng, anh ta nghiến răng nghiến lợi.
Đó là một đêm điên rồ.
Dù là với anh hay Lucy Mộ Dung.
Sáng hôm sau, họ bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa. "Lucy, Lucy, em tỉnh rồi à?"
"Mở cửa nhanh, anh sẽ đưa em về nhài"
Đó là giọng của một người đàn ông, anh ta đang điên cuồng gõ cửa và gọi lớn tên Lucy Mộ Dung.
"Lucy, anh biết mình sai rồi, tối qua đều là lỗi của anh, em có thể mở cửa ra được không? Chúng ta về nhà rồi từ từ nói chuyện nhé? Anh hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa..."
Người đàn ông ngoài cửa hình như đang rất hối hận, giọng nói cũng đầy buồn bã.
Nhưng Sở Lâm Xuyên vừa mới tỉnh lại, mặt mũi còn chút mê man, đột nhiên cứng đờ người.
Về nhà?
Anh quay đầu lại nhìn cô gái đang ngủ ngon giấc ở bên cạnh, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.
Người đàn ông ngoài cửa là ai? Cô ấy đã kết hôn rồi? Lucy Mộ Dung cũng không chịu nổi tiếng ồn, giận dữ
đá phăng chăn bông ra rồi ngồi bật dậy hét lên: “Im miệng, ồn ào quái”
Nhưng sau đó cô ấy lại thở hắt một tiếng vì cảm giác đau đớn truyền đến từ cơ thể.
Lucy Mộ Dung cúi đầu nhìn thân trên trần trụi của mình, đột nhiên cứng đờ.
Những vết hôn đỏ thẫm ở khắp người khiến đầu óc cô trống rỗng.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Lucy Mộ Dung trợn tròn hai mắt, cảm nhận được có người đang nhìn mình chằm chằm, cô lập tức quay đầu lại và chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Sở Lâm Xuyên.
"A——", Lucy Mộ Dung hét lên.
"Anh, anh là ai, tại sao lại ở trên giường của tôi?” Lucy Mộ Dung kéo chăn quấn chặt lấy cơ thể mình, trợn tròn mắt kinh hãi nhìn Sở Lâm Xuyên.
Chăn bông bị kéo ra, thân trên cường tráng của Sở Lâm Xuyên lập tức lộ ra ngoài. Trên đó chằng chịt những vết xước màu đỏ, như muốn chứng thực chuyện đã xảy ra tối qua. Con ngươi của Lucy Mộ Dung co rút lại.
Cô cắn môi, năm chặt lấy chăn, đầu óc hỗn loạn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tối hôm qua cô bắt gặp Hạ Lâm Nghỉ lên giường với một người phụ nữ. Mặc dù trong lúc nóng giận cô đã nghĩ đến việc buông thả và tìm một người đàn ông khác, nhưng dù sao cô cũng là một cô gái dè dặt.
Cô thực sự chưa bao giờ muốn như thế. Vậy tại sao người đàn ông này lại ở đây?
Nếu cô nhớ không nhầm, đêm qua sau khi trở về phòng thì cô vẫn tiếp tục uống rượu, sau đó hình như cô đã say.
Vậy là cô ấy...bị người đàn ông này đón về? Hay... anh ta đã tính toán từ trước?
“Việc này đáng lẽ phải để tôi hỏi cô mới đúng”, Sở Lâm Xuyên có chút bối rối, nhưng khi nhìn thấy Lucy Mộ Dung hoảng sợ như vậy thì anh ấy lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Anh ấy ngồi dậy, vuốt lại mái tóc của mình và hít một hơi thật sâu: “Cô không nhớ chuyện tối qua sao?”
Lucy Mộ Dung cắn môi, cố nhớ lại nhưng đầu óc trống rỗng, chỉ mơ hồ nhớ ra hình như mình bị đưa ra khỏi phòng rồi lại đến đây...
"Là anh à?", cô kích động nhìn chằm chằm Sở Lâm Xuyên, sau khi nhận ra anh ta là ai thì lại càng kích động. hơn: "Anh là Sở Lâm Xuyên đúng không? Tối qua anh đã đưa tôi đến đây? Anh làm cái quái gì vậy? Có ý gì?"
Nghe Lucy Mộ Dung nghiêm túc hỏi như vậy, Sở Lâm Xuyên lười biếng cười nói: "Cô chắc chăn là tôi đưa cô tới đây à? Cô Mộ Dung, nếu tối qua không có tôi thì cô đã sớm bị đám người xấu xa kia hủy hoại rồi".
"Đừng có ngụy biện, anh hủy hoại tôi thì cũng không khác gì những người đó!", Lucy Mộ Dung ngắt lời Sở lâm Xuyên, giọng điệu sắc bén: "Anh cưỡng ép tôi..."
Sở Lâm Xuyên vốn muốn nói chuyện tử tế, nghe cô nói vậy thì không khỏi cười mỉa nói: "Cưỡng ép cô? Cô đề cao bản thân mình quá rồi, ha..."
"ý anh là gì? Ăn xong rồi còn muốn phủi bỏ à?", Lucy Mộ Dung nghiến răng nói.