Trên đường trở về từ bữa tiệc, Hạ Phương vẫn có chút không yên trong lòng.
Cô biết răng không cần quá để ý, dù sao Lục Trí Vân là một kẻ điên, vì muốn kích thích cô mà không chừa thủ đoạn nào, anh ta có thể phun ra được lời gì tốt đẹp từ cái miệng đó?
Nhưng câu nói Tư Thành đã vĩnh viễn mất đi người anh yêu thương nhất vẫn khiến Hạ Phương thật sự rất bận lòng.
Tất nhiên cô cũng rất nhanh đã thuyết phục được bản thân.
Dù sao cũng đều là người trưởng thành cả rồi, ai mà không có quá khứ?
Cô cũng từng có một đoạn quá khứ với Lục Anh Đường đấy thôi?
Huống gì những lời này của Lục Trí Vân cũng có nghĩa là cô gái kia đã không còn nữa.
Nếu không còn trên đời thì cô quan tâm quá nhiều để làm gì?
"Có tâm sự gì à?", Tư Thành tắm xong đi ra, nhìn thấy Hạ Phương đang ngồi thừ ra ở trên giường thì bước đến ôm lấy cô, ám muội chôn mặt mình vào hõm vai của cô.
Hạ Phương bị anh dụi có hơi ngứa ngáy, bèn tránh mặt đi một chút: "Đang suy nghĩ chuyện công việc".
"Anh xong việc rồi à?"
Hạ Phương nhìn đồng hồ, chỉ mới mười hai giờ đêm, bình thường Tư Thành đều bận đến mức phải hơn mười hai giờ mới có thời gian đi tắm rửa.
Tư Thành nheo lại đôi mắt hẹp dài, quyến rũ nhìn Hạ Phương: "Ai bảo thế? Rõ ràng giờ anh mới bắt đầu làm việc mài.
Nói rồi anh lại sấn tới trước mặt Hạ Phương, nhẹ nhàng hôn cô một cái.
Hạ Phương chỉ cảm thấy hô hấp hơi dừng lại, muốn tránh né, nhưng chưa kịp đưa tay đẩy lồng ngực anh ra thì khuôn mặt điển trai kia đã phóng to đến trước mặt, hô hấp trở nên dồn dập.
Tư Thành hôn rất sâu, mùi hương thanh nhã trên người cùng hơi thở riêng biệt của anh quyện lấy nhau, tùy ý trêu chọc Hạ Phương, khiến cô chẳng mấy chốc đã rơi vào trạng thái mê man.
Chỉ là khoảng khắc anh đặt cô xuống giường, câu nói của Lục Trí Vân lại đột nhiên xộc thẳng vào đầu Hạ Phương.
Cô đột nhiên ngăn lại hành động sắp tiến thêm một bước của anh, ánh mắt sâu thẳm: "Anh Thành này, anh có yêu em không?"
Ánh mắt của Tư Thành bỗng trở nên sâu hút, trong cặp mắt hẹp dài, đôi ngươi đen thẳm tựa vực sâu không đáy, có thể hút hết tất cả vào trong đó.
Tư Thành vươn tay chạm nhẹ lên mặt Hạ Phương, sau đó miết nhẹ lên chiếc má trằng nõn mềm mại của cô: "Anh nghĩ hành động của anh đã chứng minh rồi mà?"
Hạ Phương nhíu mày, lại nghe Tư Thành nở nụ cười yêu nghiệt: "Xem ra là anh chưa đủ nỗ lực, không khiến em cảm thấy anh yêu em".
Hạ Phương: ...
Đêm đó Hạ Phương gần như không được ngủ.
Cô vốn biết thể lực của Tư Thành rất tốt, bộc phát thì rất đáng sợ.
Nhưng cô vẫn nghĩ mấy ngày trước đã là thực lực chân chính của anh rồi.
Bây giờ mới biết hai ngày trước anh đã nương tay rồi, sợ cô mệt nên anh vốn không hề dốc hết toàn lực.
Mà đêm nay bị Hạ Phương hỏi như vậy, rốt cuộc anh cũng không nhịn được nữa, không giữ lại phần sức nào mà làm Hạ Phương.
Lúc trời rạng sáng Tư Thành mới buông tha cho cô, bế Hạ Phương đang nằm liệt trên giường không còn tí sức lực nào đến phòng tắm.
Sau đó đặt người năm lên sofa, còn mình thì đi thay ga giường, xong xuôi rồi mới bế Hạ Phương đã ngủ thiếp đi lên giường lại.
Nhìn Hạ Phương mệt mỏi nằm ngủ say như chết, anh đau lòng hôn lên mắt cô một cái: "Anh yêu em, Phương cưng".
Khi Hạ Phương tỉnh lại đã hơn một giờ chiều.
Trong phòng trống rỗng, đã không còn bóng dáng của Tư Thành.
Cô kéo cơ thể gần như muốn tan vỡ của mình đến phòng. tắm kì cọ một phen.
Mơ hồ nhớ tới câu anh yêu em buổi sáng Tư Thành nói với cô, khóe miệng cô không kềm được giương lên, lúc đánh răng cũng không nhịn được ngâm nga hát ca.
Lúc cô sửa soạn xong xuôi đi ra thì thấy Tiết Lan Hâm đang ngồi xem TV trong phòng khách.
Lúc này Hạ Phương mới nhớ mẹ cũng đã đến đây sống.
May mà phòng của hai mẹ con cách nhau một phòng khách, hiệu quả cách âm ở khu này cũng tốt, nếu không...
Nhớ đến đêm hôm qua, Hạ Phương thấy nóng ran cả mặt, khẽ gọi một tiếng: "Mẹ".
Tiết Lan Hâm nhìn Hạ Phương với vẻ ám muội, rồi bà đứng dậy đi vào nhà bếp: "Tư Thành làm bữa trưa rồi, đang để giữ nhiệt ở trong bếp, để mẹ đem ra cho con".
Hạ Phương sờ sờ mũi, không giải thích gì nhiều, mãi đến khi Tiết Lan Hâm dọn cơm nước lên xong xuôi, Hạ Phương nhìn bà cầm hai cái bát ra thì nghi ngờ hỏi: "Mẹ cũng muốn ăn am
"Mẹ ăn sáng trễ nên buổi trưa không đói bụng, Tư Thành làm xong cơm cũng đi làm trước, mẹ ăn một mình cũng không có khẩu vị".
Tiết Lan Hâm nói xong thì nhìn Hạ Phương: "Mẹ còn lo con gặp người như Tư Thành thì sẽ chịu thiệt, bây giờ xem ra thằng bé chăm sóc con tốt quá nhỉ".
Khóe miệng Hạ Phương không kềm được cong lên: "Tất nhiên rồi, mẹ thấy mắt nhìn người của con gái tốt không?"
Tiết Lan Hâm cười mắng: "Cứ đắc ý đi, cũng may mà mắt nhìn của con không tệ như mẹ, không thì..."
Nhớ tới Hạ Khánh Dương, sắc mặt Tiết Lan Hâm liền sâm xuống.
Hạ Phương gắp một ít thịt cho mẹ: "Mắt nhìn có tệ cũng. không sao, chủ yếu là do gen của mẹ tốt".
"Sinh ra được một cô con gái tuyệt vời, có gặp phải đàn ông như thế nào cũng không quan trọng, đúng không mẹ?", Hạ Phương lộ ra nụ cười đắc ý.
Tiết Lan Hâm bị con gái chọc cười: "Ừ ừ ừ, con gái của mẹ giỏi giang như vậy, mẹ tự hào lắm. Đàn ông chẳng có tác dụng sất gì".
Hai mẹ con vừa ăn vừa tán gẫu, xong bữa cơm thì Hạ Phương nhận được điện thoại của Tô Tử Ninh, nói có một khách hàng chỉ định cô thiết kế lễ phục cho họ, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.
Hạ Phương hơi nhíu mày: "Khách nào?”
"Một cô gái cao gầy, rất xinh đẹp, nhưng trông rất kiêu căng, bây giờ cô ấy đang ở trong văn phòng sếp Xuyên. Hình như sếp Xuyên có quen biết rõ với cô ấy nên không biết từ chối thế nào, bảo em gọi hỏi chị thử".
Trong đầu Hạ Phương lập tức xuất hiện cô gái ngang ngược làm loạn ở trên ban công hôm qua, chỉ cười nói: "Biết rồi, để tôi qua đó".
Lúc Hạ Phương đi vào văn phòng của Sở Lâm Xuyên, Sở
Lâm Xuyên đang ngồi tiếp khách, sắc mặt có hơi khó coi.
Thấy Hạ Phương đi vào, anh ấy như vớ được chiếc phao cứ sinh, vội vàng đứng dậy đón Hạ Phương: "Sếp Phương, cô tới rồi".
Hạ Phương khế gật đầu, ngồi xuống đối diện Lệ Minh Nhã, trợ lý của Sở Lâm Xuyên lập tức bưng một tách cà phê đến cho cô rồi yên lặng rời khỏi phòng.