Hạ Phương muốn tránh theo bản năng, nhưng... Cách đó không xa ở đằng sau cô, là cầu thang...

Nếu cô tránh ra, chắc chắn chiếc xe lăn này sẽ lao về phía cầu thang, hậu quả, không thể tưởng tượng nổi.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hạ Phương gần như là đưa ra lựa chọn ngay lập tức, cô đứng vững tại chỗ, không chỉ không tránh ra, trái lại còn đứng trung bình tấn, làm cho bản thân đứng thật vững ở chỗ này, sau đó vươn hai tay ra phía trước.

"Cẩn thận..."

Hạ Phương đã làm xong công tác chuẩn bị đón chiếc xe lăn mất khống chế đang chạy nhanh này, nhưng cô cưỡng chế bắt xe lăn dừng lại như này, thì có khả năng cao là người ngồi trên xe sẽ bay ra khỏi xe theo quán tính...

Khi phanh chiếc xe lăn này lại, cùng lúc đó cô cũng buộc phải nhảy ra cứu người...

Độ khó này không phải lớn bình thường đâu.

Nhưng vào lúc tay cô sắp cầm vào xe lăn, một bóng dáng từ bên cạnh nhanh chóng chạy ra, ôm lấy chiếc xe lăn đang điên cuồng lao về phía trước, sau đó người đó nói với Hạ Phương: "Phương bảo bối, đỡ lấy ông ấy..."

Tuy bảo cô đi đỡ một người đàn ông già, trong lòng Tư Thành vạn lần không muốn.

Nhưng anh biết rõ, Hạ Phương không muốn để người ngồi trên xe lăn bị thương hơn việc kia.

Mà anh tới hơi muộn, căn bản không kịp đỡ người, anh chỉ có thể giữ chặt chiếc xe lăn lại trước đã.

Hạ Phương hoàn toàn chưa kịp suy nghĩ tại sao Tư Thành lại xuất hiện ở đây, vào khoảnh khắc cô nhìn thấy bóng dáng anh xuất hiện, nghe thấy giọng nói của anh vang lên, ánh mắt cô bất giác sáng ngời, cô cũng nhanh chóng làm một cú lộn ngược ra sau, lùi người về.

Cùng lúc đó, chiếc xe lăn được Tư Thành giữ chặt, người đàn ông ngồi trên xe lăn quả nhiên giống với dự liệu của họ, ông ta bay ra khỏi xe lăn do quán tính,

và vừa khéo rơi vào trước vị trí mà Hạ Phương đứng...

Đây không phải lần đầu tiên Hạ Phương bế đàn ông, nhưng đây lại là lần đâu tiên cô bế một người đàn ông lạ theo kiểu này.

Cô không có do dự, sau khi đỡ được người, cô đặt ông ta ngồi lại trên xe lăn.

Còn người đàn ông trên xe lăn, thì mãi một lúc lâu mà vẫn chưa hồi thần, hai mắt mở to kinh ngạc nhìn Hạ Phương, miệng há nhưng chưa nói được chữ nào.

Hạ Phương bị nhìn mà mất tự nhiên.

Mặc dù đỡ một người đàn ông xa lạ theo cách này thì có hơi kỳ lạ, nhưng bất ngờ là vào khoảnh khắc vừa đỡ được ông ta, cô lại không cảm thấy xấu hổ hay bài xích, trái lại còn cảm thấy yên tâm...

Nhưng, ông ta nhìn cô như vậy làm cái gì?

"Ông tư Lăng không sao chứ?" Tư Thành vẫn đỡ xe lăn, anh rất khỏe, anh cưỡng chế cố định chiếc xe đứng yên tại chỗ, chiếc xe không chuyển động được.

Nghe thấy giọng nói của Tư Thành, người đàn ông kinh ngạc ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy khuôn mặt kia của Tư Thành, ông ta lại càng khiếp sợ không thôi: "Cậu sáu Tư..."

Lăng Quân Hạc tỉnh táo lại ngay, khuôn mặt đó đã nhuốm mùi năm tháng nhưng vẫn anh tuấn, ông ta lạnh nhạt nói: "Vừa nãy rất cảm ơn cậu sáu Tư và cô gái này đã ra tay."

Nói xong, ông ta lại quay sang nhìn Hạ Phương, ánh mắt thâm thúy mang theo một tia tình cảm nói không rõ, ông ta cứ nhìn cô chăm chú, cứ như thể muốn nhìn xuyên qua cô vậy.

Hạ Phương bị nhìn đến mức không hiểu ra làm sao, cô khẽ nhíu mày.

Tư Thành đã buông chiếc xe lăn ra, anh đi ra đứng chắn trước mặt Hạ Phương: "Đúng là ông tư Lăng phải cảm ơn vợ tôi thật chu đáo, nếu không có cô ấy thì e là giờ chiếc xe lăn này đã lao đâu rồi không biết, vừa nấy chiếc xe lăn này của ông đã lao với tốc độ gần ba bốn mươi km/h đấy.

Lăng Quân Hạc nhạy cảm bắt được trọng điểm trong lời nói của Tư Thành.

Vốn dĩ hai mắt ông ta đang sáng lên vài phần, thì giờ lập tức ảm đạm lại, khôi phục lại dáng vẻ một đầm nước chết.

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement