Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ - Hạ Phương (FULL)

Lúc này Hạ Phương mới nhớ đến mục đích mình tới dây, cô vội vàng kéo tay Tư Thành: "Em suýt thì quên, có khi chị ấy tỉnh rồi đấy, đi thôi."

Vì thế, Hạ Phương kéo Tư Thành đi luôn dưới ánh nhìn của Lăng Quân Hạc và Lăng Nhất Nam.

Lăng Nhất Nam vẫn loáng thoáng nghe thấy Hạ Phương đang hỏi: "Không phải anh nói bận xong mới tới à? Sao nhanh thế..."

Tư Thành trả lời đầy tình cảm: "Một đêm không gặp, nhớ nàng như điên."

Lăng Nhất Nam rùng mình nổi da gà, ánh mắt cậu ấy nhìn bóng lưng Tư Thành cứ như là đang nhìn thấy quái vật vậy, cậu ấy hoài nghi nghiêm trọng rằng liệu người kia có phải anh hai cậu ấy không.

Nếu không, tại sao anh hai trước giờ toàn không gần nữ sắc, lại đột nhiên trở nên buồn nôn như vậy, sến sẩm... thế?

"A Nam, cháu quen cô gái đó à?" Giọng nói của Lăng Quân Hạc vang lên, lúc này Lăng Nhất Nam mới hồi thần.

"À, chú nhỏ, chú bảo chị họ Hạ ý ạ? Cháu có quen..." Nhắc tới Hạ Phương, hai mắt Lăng Nhất Nam lập tức sáng bừng: "Chị ấy là chị họ của một người bạn của cháu, chị ấy là một cô gái cực kỳ ưu tú, không chỉ biết nhảy, còn biết đàn vi ô lông và vẽ tranh, không ngờ chị ấy còn là vợ mới cưới của anh hai..."

Nói xong, đáy mắt Lăng Nhất Nam xoẹt qua một tia tiếc nuối, nếu cô không phải chị dâu cậu ấy thì tốt biết mấy...

Nhưng mà, cô gái xuất sắc như cô, trừ anh hai ra, hình như cũng không có ai xứng với cô nữa nhỉ?

"Cô ấy là người Giang Lâm, hay là người Kinh Thành?" Lăng Quân Hạc nhíu mày hỏi.

"Người Giang Lâm, nghe em họ chị ấy bảo, chị ấy tới Kinh Thành làm việc. Cháu nghĩ, chắc chị ấy sẽ tiện thể về nhà với anh hai luôn." Lăng Nhất Nam nói xong, cậu ấy đi ra sau lưng Lăng Quân Hạc, dự định đẩy xe lăn cho ông ta, thì lại phát hiện đẩy kiểu gì xe cũng không đi.

"Chú nhỏ, cái xe lăn này sao vậy?" Mãi đến bây giờ, Lăng Nhất Nam mới nhận ra chiếc xe lăn có vấn đề.

Nhưng Lăng Quân Hạ lại không coi ra gì, ông ta trả lời một câu: "Hỏng rồi, gọi người mang cái khác tới đây."

Sau đó ông ta nhìn về nơi bóng dáng Hạ Phương biến mất, ông ta mím môi, nghỉ hoặc nói: "Chú cứ cảm giác đã từng gặp cô ấy ở đâu rồi.."

Lăng Nhất Nam kích động nói: "Cháu nhớ ra rồi, chú nhỏ, lúc trước chú phát bệnh ở bệnh viện ở Giang Lâm, chính chị họ Hạ... ách, chị dâu... đã cho chú uống thuốc, giúp chú ổn định lại."

"Bác sĩ nói khoảng thời gian này sức khỏe chú có thể duy trì được trạng thái ổn định, cũng là vì ăn viên thuốc mà chị họ Hạ để lại." Lăng Nhất Nam nói xong hai mắt lại sáng ngời, cậu ấy nói tiếp: "Lát nữa cháu đi đưa cơm cho chị họ Hạ, cháu sẽ cảm ơn chị ấy lần trước đã giúp đỡ cho chú, tiện thể hỏi chị ấy xem thuốc đó có thể mua ở đâu."

Đúng vậy, chính là như thế. Cậu ấy lại có thể tìm lý do đi gặp chị họ Hạ rồi.

Mặc dù Tư Thành bảo cô là chị dâu cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn quen gọi chị họ Hạ hơn, cậu ấy cảm thấy gọi như thế sẽ thân thiết hơn một tí.

Lăng Quân Hạc nghe vậy, nét mặt hơi sửng sốt, ánh mắt thâm thúy, sau đó lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường: "Nếu đã vậy, lát nữa chúng ta đi cùng đi, dù sao vừa nãy cô ấy lại cứu chú một lần nữa."

Lúc này Lăng Nhất Nam mới ý thức được mình đã bỏ lỡ cái gì, cậu ấy khẩn trương nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chú nhỏ, sao xe lăn của chú lại hỏng? Vừa nấy anh hai và chị họ Hạ đã làm gì?"

Lăng Quân Hạc hơi giương cằm lên, khóe miệng kéo ra vẻ trào phúng: "A Nam, cháu nói xem, chú đã liệt nửa người rồi, có phải vẫn cản trở người khác đúng không?”

Lăng Nhất Nam nghiêm mặt nói: "Chú nhỏ, sao chú lại nghĩ thế? Bao nhiêu năm nay nếu không có chú chèo chống thì nhà họ Lăng đã biến thành dạng gì rồi không biết..."

"Nhưng chính vì có chú, nên có một số người mới mãi không được ra mặt..." Lăng Quân Hạc thở dài.

Thực ra ông ta vẫn biết, sự tồn tại của mình bị nhiều người coi như cái gai trong mắt, dù mấy năm nay ông ta bệnh tật đầy người, và gần như mờ nhạt trong tầm mắt của mọi người.

Ông ta không chịu phối hợp trị liệu, cứng đầu làm cho bệnh tình vốn có thể

khống chế được chuyển biến xấu thành như này.

Đó là vì trái tim ông ta đã chết, nếu không vì nhà họ Lăng, chắc chắn ông ta không thể gắng gượng được đến bây giờ.

Hoặc có lẽ, thực ra ông ta vẫn không cam tâm, cho nên ông ta muốn chết nhưng lại không dám chết, không nỡ chết, ông ta vẫn còn hy vọng xa vời gì đó.

Vì thế ông ta vẫn sống lay lắt ngày qua ngày như này, sống uổng năm tháng, kéo dài hơi tàn.

Ông ta nghĩ như thế thì ông ta có thể yên tĩnh, bị người đời lơ là, trở thành một người có cũng như không.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement