Hạ Phương nghe thấy lời của Tiết Ván Thâm, nhưng cô cũng không thèm đế tâm.
Từ lúc đầu khi nhìn thấy Tiết Vân Thâm, cô đã biết người này là thiên tài y học.
Có điều vần thua kém thần đồng y học là cô một chút.
Hạ Phương đi đến trước giường của ông cụ, đầu tiên là kiểm tra mũi miệng, lật mắt ông cụ lên xem.
Tiếp theo là bắt mạch.
Nhìn nghe hỏi sờ, bốn phương pháp chữa bệnh của y học, Hạ Phương gần như đều thông thảo.
Dù không cần bất cứ máy móc nào giúp đỡ, cô vẫn có thể nhìn ra vấn đề của bệnh nhân một cách nhanh chóng.
Bình thường nếu không phải chứng bệnh nào vò cùng phiền phức thì Hạ Phương không thể nào không bắt mạch ra được.
Tay vừa chạm vào cổ tay của ông cụ, cô đã không khỏi cau mày.
Trước đó, cô chỉ biết năm trước ông cụ Tư đột nhiên ngất xíu trong một cuộc họp gia tộc, sau khi được đưa đến bệnh viện thì vần luôn hôn mê đến bây giờ.
Có điều tình hình của ông cụ trước khi không nghiêm trọng lắm, bác sĩ lợi hại như Tiết Vân Thâm gần như có thế ổn định được sức khoẻ của ông cụ.
Nhưng vấn đề ở chỗ cả Tiết Vân Thâm cũng không thể chữa khỏi bệnh cho ông.
Anh ta dùng đủ mọi cách, thậm chí mời cả thầy và những nhân vật có danh tiếng nhất trong gia tộc của mình đến đều không thế khám ra được chứng bệnh cụ thể của õng cụ, cũng không có cách giúp ông tỉnh lại.
Việc duy nhất có thể làm là duy trì chức năng cơ thế của ông cụ, giữ sự sống cho ông.
Nhưng từ đầu năm đến giờ, tình trạng của ông cụ ngày càng tệ, mấy l’ân xuất hiện tình huống nguy cấp.
Tiết Vân Thâm không thể làm gì hơn, chỉ có thế tạm thời ngừng việc nghiên cứu của mình, trở về chăm sóc õng cụ.
Không chỉ mỗi ngày đích thân khám bệnh đám bảo bình an cho ông cụ, còn thỉnh thoảng điều chỉnh thuốc.
Nhưng dù thế, sức khoẻ của ỏng cụ vẫn trở nên tệ hơn.
Dường như trong người đang có thứ gì gặm cân cơ thế của ông cụ, làm hao mòn năng lượng của ông từng chút một, muốn đục rồng cơ thế của ông.
Nghe nói nhà họ Tư còn mới thầy luyện đan lợi hại và trưởng lão hiệp hội luyện đan đến khám, nhưng ai nấy đều bó tay.
Thậm chí họ còn mời một vài đạo sĩ, pháp sư, vu cổ sư trong giang hồ.
Nhưng không ai có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ.
Không chỉ thế mà vì sự giày vò và quấy rầy cúa những người đó, ông cụ lại càng yếu hơn.
Hiện tại đã gần như là ngọn đèn cạn dầu.
Lúc rụt tay lai, Hạ Phương quay đầu nhìn Tiết Vân Thám đang tỏ vé cảnh giác, sắc mặt cũng khó coi ở bên cạnh: “Nói tôi nghe triệu chứng của ông cụ mấy ngày qua”.
Tiết Vân Thâm đột nhiên bị hỏi nên sững sờ, mãi đến khi Hạ Phương hơi mất kiên nhẫn nhướn mày, anh ta mới võ thức cất lời: “Ồng cụ vẫn luôn trong trạng thái hôn mê, cũng không có triệu chứng gì cá”.
Trá lời xong, Tiết Vân Thâm càng thấy nghi ngờ hơn.
Câu hỏi này chẩng khác nào đang hỏi nhám cà.
Một õng cụ đã hòn mê hơn một năm có thể có triệu chứng gì được?
“Mỗi ngày có lau người cho ông cụ đúng giờ không?”, Hạ Phương lại hỏi.
Tiết Vân Thâm gật đầu: “Lau mặt mỗi ngày hai lần, lau người một hoặc hai ngày một lần”.
“Nếu thế vì sao khi nãy tỏi lại nhìn thấy gỉ ỡ mắt và vết bấn ở miệng của ông cụ?”, Hạ Phương nhướn mày.
Tiết Vân Thâm thắc mắc: “Đây chắng phải là bài tiết tự nhiên của cơ thể con người a?”
Nói xong anh ta chợt nghĩ đến điều gì đó nên ngạc nhiên trợn to mắt: “Cô… Cô có ý gì? Ý cô là… ông cụ xuất hiện tình trạng nóng trong ư?”
Hạ Phương khoanh tay trước ngực: “ống cụ chí là hôn mê, cơ thế và não vân còn sống, đáng lý ra sẽ không bài tiết quá nhiều những thứ đó. Có phái gần đây các anh tiêm thuốc quá liều cho ông cụ không?”
Nói xong, Hạ Phương đứng lên: “Đưa tôi xem đơn và thuốc g’ân đây”.
Tiết Vân Thâm cảm thấy khá khó chịu vì giọng điệu ra lệnh này.
Anh ta là con cưng của trời, vốn là người đi đến đâu cũng được người ta ngước nhìn, dù là ở bệnh viện nào, ở nơi đâu, anh ta cũng là người được mọi người chú ý.
Hôm nay bỗng dưng trở thành một tên sai vặt…
Nếu người này thật sự là Tiết Phi cũng chắng sau.
Nhưng cô chỉ mới khoảng hai mươi tuổi, khiến anh ta cám thấy rất mất tự nhiên.
“Đi lấy”, thấy Tiết Ván Thâm do dự, Tư Thành lạnh lùng cất lời.
Tiết Vân Thâm há miệng muốn nói gì đó, nhưng thấy nét mặt nghiêm túc của Tư Thành, anh ta chỉ đành gật đầu, đi tìm quản gia lấy thuốc.
“Thuốc có vấn đề sao?”, khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Tư Thành cau mày nói.
Hạ Phương gật đầu: “Phái, nếu không có gì bất ngờ thì ông cụ bị người ta chơi cổ rồi. Hơn nữa cổ kia còn khá lợi hại, lúc trước vẫn luôn ấn nấp trong người ông ấy không hành động, chỉ cần nó không tỉnh lại, ông cụ sẽ không nguy hiểm đến tính mạng”.
“Hơn một năm nay ông cụ không thể tỉnh lại là vì cùng ngày xây ra chuyện, trong người ỏng cụ bị ghim một cây kim. Dù sau đó có người đã nhân cơ hội rút kim, nhưng trên đầu kim có một cái lớp bọc như đầu đạn, nó vẫn ờ trong người ông cụ chưa được lấy đi. Theo thời gian dần trôi, thứ này đã gần như hoà vào cơ thể ông cụ, ẩn núp trong máu thịt. Nhưng thứ đó chỉ có thể khiến ông cụ hôn mê, gần đây tình trạng sức khoẻ của ông cụ liên tục tệ hơn rõ ràng là do
có người ngồi không yên, bắt đầu nghĩ cách thức tỉnh cổ trùng trong người ông cụ”.
Nghe thấy thế, ánh mắt Tư Thành trở nên sáu thẳm: “Cho nên ông cụ hôn mê là do bị thứ kia điểm trúng huyệt ngủ? Còn thứ thật sự ăn mòn sức khoẻ của ông là thứ tên cổ trùng kia…”
Hạ Phương cười khẽ: “Không sai, hiếu rất đúng chỗ”.
“Không thế nào!”, Tiết Vân Thâm đi vào từ bên ngoài, sa sầm mặt nói: “Chúng tôi dùng máy móc cao cấp nhất trên thế giới cũng không thể kiểm tra lớp bọc đầu kim trong cơ thể ông cụ, cũng không phát hiện ra cổ trùng gì từ máu và các loại kiếm tra khác, rõ ràng là cô chỉ đang nói bừa”.
“A Thành, anh chắc chắn cô ta thật sự là Tiết Phi à? Bình thường chỉ có mấy tên lang băm mới nói được những lời như thế thôi, bác sĩ chuyên nghiệp không thế nào nói như thế được”.
Tư Thành đen mặt: “Anh cảm thấy tôi rất giống một tên ngốc ai cũng có thế lừa à?”
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!