Hôn Nhân Hờ Với Chồng Phúc Hắc (full) - Tô Phương Dung - Tần Lệ Phong

Chương 110

“Anh làm gì đấy?”

Tô Phương Dung nhìn vị khách không mời đang gối đầu lên đùi mình hỏi.

Tần Lệ Phong nghiêng đầu ngửi mùi trên người cô mà không hề cảm thấy xấu hổ: “Ngủ.”

“Nhưng có rất nhiều chỗ ngủ.”Tô Phương Dung nhíu mày, vỗ vai anh.

“Tôi thích ngủ ở đây.” Anh nhướn mày khiêu khích nhìn cô, và không hề có ý định đứng dậy.

Nghe thấy vậy, trong lòng cô run rẩy, ho mấy tiếng mất tự nhiên, liên tục đẩy vai anh: “Tần Lệ Phong, anh càng ngày càng không biết xấu hổ.”

Tay cô du ngoạn trên bờ vai anh, mới được một lúc đã khiến lòng anh ngứa ngáy, nên đã túm tay cô. Nhưng lại phát hiện dù thời tiết ấm áp nhưng tay cô tại lạnh đến kì lạ.

Ngón tay cô cứng đờ, trừng mắt nhìn anh.

Anh bắt được khoảnh khắc cô trừng mắt, ngoắc ngoắc ngón tay.

Cô cúi đầu, giọng nói như bất đắc dĩ: “Làm…” Cô vẫn chưa nói xong thì đã bị anh ôm đầu, anh hơi ngẩng lên hôn vào môi cô.

Nụ hôn nhẹ nhàng êm ái, nhưng so với nụ hôn sâu khi hai người nồng nàn thì càng khiến người ta rung động, cô không kìm được nhoẻn miệng cười.

Một lúc lâu sau, anh buông cô ra, vuốt ve khóe miệng mỉm cười của cô.

Đừng có quá đáng, khuôn mặt cô ửng hồng, cô cố che dấu bằng việc nói: “Thời tiết hôm nay nóng thật đấy.”

Nhìn thấy cô như vậy mọi buồn bực tích trong anh từ buổi sáng bỗng tan biến hết.

Anh gối đầu lên chân cô, có lẽ do khoảnh khắc này quá ấm áp, Tần Lệ Phong cũng không thấy khó tiếp cận như thường ngày, anh lỡ đãng nói: “Nếu tôi không phải giám đốc, thì em nghĩ thế nào?”

Bộ dạng anh như bất cần.

Khuôn mặt cô biến sắc, tự nhiên không biết phải nói gì, chuyện nhà họ Tần cô cũng chính mắt nhìn thấy rồi, chỉ có bọn họ mới khiến anh lộ ra biểu cảm này, nhưng cô lại không biết nên khuyên anh như thế nào.

Anh nhắm mắt lại, ánh mặt trời lúc ẩn lúc hiện nhảy nhót trên mặt anh, khuôn mặt đẹp trai giữa hai khoảng sáng tối đẹp đến mức không thể rời mắt, cô thành thật trả lời: “Giá trị của anh, không phải chỉ một danh hiệu giám đốc có thể gói gọn. Hơn nữa, cho dù anh làm gì, tôi nghĩ, chỉ cần anh thấy vui là được.”

“Bố tôi hay nói, đời người nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, sao phải bận tâm mấy chuyện đau đầu đó? Nếu đến cả những việc bản thân muốn làm cũng không thể làm, vậy chẳng phải đáng thương sao?”

Lời của cô, theo cơn gió thoảng vào tai anh.

Khóe miệng anh khẽ nhếch, nắm lấy bàn tay cô, siết chặt.

Thời tiết không tồi, muốn đi ngủ.

Cứ thế anh gối đầu lên chân cô, chìm vào giấc ngủ.

Tần Bảo Đông đến bộ phận phát triển, giám đốc Ngôn đầu đổ mồ hôi lạnh ra tiếp đón, ông chủ tịch này với giám đốc Tần giống nhau, tính tình khó chiều.

Ông ta nhìn một vòng nhưng không thấy bóng dáng của Tô Phương Dung, liền đoán cô ra ngoài cùng ai rồi.

Ông ta từ tốn nói: “Bộ phận các anh giám đốc nhân công lỏng lẻo vậy à?”

Giám đốc Ngôn run như cầy sấy, liếc nhìn vị trí của cô rồi vội vã nói: “Tô Phương Dung ra ngoài cùng giám đốc Tần rồi, chắc là…chắc là có chuyện gấp.”

Nghe thấy vậy, Tần Bảo Đông liếc nhìn giám đốc Ngôn: “Công ty là nhà của cô ta đấy à? Có việc gấp sao không báo cáo mà lại tự động rời vị trí? Cô ta dựa vào ai mà to gan như vậy? Để tôi xem, nếu cô ta mà giỏi như vậy, thì ngày mai không cần đi làm nữa.” Ông ta trừng mắt uy hiếp nhìn giám đốc Ngôn.

Triệu Gia Khiên cười như sắp được xem kịch, Tô Thanh Vân khẽ nhếch miệng.

Phú Quý thấy vậy vội vã rút điện thoại ra, âm thầm gửi tin nhắn cho Tô Phương Dung.

Điện thoại vừa vang, cô liền cầm lên xem, biểu cảm lập tức trở nên căng thẳng, nhìn Tần Lệ Phong đang ngủ trên chân mình, cô đành gọi anh tỉnh dậy.

“Giám đốc Tần…”

Anh mở mắt, mắt sẫm lại như hai cái giếng đen ngòm nhìn cô, như thể chưa hề chìm vào giấc ngủ.

“Sao vậy?”

Giọng nói anh khàn khàn.

“Không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên về công ty thôi.” Cô ra vẻ trấn định nói, nhưng không hề nói ra việc Tần Bảo Đông đến gây chuyện ở bộ phận phát triển.

Anh yên lặng nhìn cô, đôi mắt như nhìn thấu cô. Nhưng anh không gặng hỏi nữa chỉ ừ một tiếng rồi thôi.

Từ đấy đến cổng phải đi qua một cái hồ, hai người về thuyền, chèo đến giữ hồ thì nhìn thấy đôi tình nhẫn lúc nãy vẫn đang loay hoay tại chỗ, cô gái không ngừng dạy dỗ anh bạn trai còn anh kia gấp đến độ ướt đẫm mồ hôi.

Thấy hai người chèo đến, anh bạn trai cố ý khua khoắng, không ngờ nước bắn lên người Tô Phương Dung.

Cô hô lên một tiếng, mặt dính đầy nước, cả người bết bát.

Anh nhăn mày, liếc nhìn người con trai, khuôn mặt sầm lại tỏ thái độ: “Xin lỗi.”

Đối phương ra vẻ không nghe thấy, anh vươn mái chèo cản mũi thuyền nói: “Không xin lỗi, thì tôi sẽ lật cái thuyền này lại.” Giọng nói của anh lạnh lùng dọa người.

Cô bạn gái nghe thấy vậy cảm giác sợ hãi, đẩy đẩy bạn trai, người con trai bất đắc dĩ, cắn răng nhìn Tô Phương Dung nói một câu xin lỗi qua loa: “Xin lỗi.”

Cô nhìn anh ta, không muốn gây sự nên nói với Tần Lệ Phong: “Đi thôi.”

Cô bạn gái vẫn mắng người yêu té tát, mắng anh ta vô dụng còn làm bản thân mất mặt.

Anh bạn trai giận tím mặt, nhìn Tần Lệ Phong đổi hướng chèo thuyền, cắn răng đổi hướng mũi thuyền, dùng lực chèo sau đó đâm sầm vào thuyền của Tần Lệ Phong.

Anh lập tức cố định thuyền, đầu tiên quay sang xem Tô Phương Dung nói: “Không sao chứ?”

Cho dù sắc mặt trắng bệch, nhưng cô vẫn nhẫn nhịn lắc đầu: “Không sao.”

Nhưng đúng lúc này, chỉ nghe ‘Ùm’ một tiếng, có người rơi xuống nước, tiếp đó có tiếng người kêu cứu từ dưới hồ: “Cứu… mạng…”

Anh bạn trai đứng trên thuyền, bị dọa đến đần người, không hề động đậy.

Cô gấp gáp nói: “Làm sao đây?”

Ngay lúc này, anh không hề do dự lập tức nhày xuống nước. Cố gắng bơi đến chỗ cô gái, giữ chặt lấy, giúp cô gái nhô đầu lên khỏi mặt nước, may mà tàu tuần tra kịp thời chạy đến vớt cô gái lên.

Anh tỏ ý muốn tự mình bơi về thuyền là được.

Thấy anh bình an vô sự, cô đang ngồi xổm ở trên thuyền cũng thở phào.

Anh leo lên thuyền, đối diện với người con trai thuyền bên cạnh, anh ta còn không dám nhìn thẳng anh, chỉ cúi đầu đợi tàu tuần tra đi đến.

Anh vẫn chưa kịp ngồi vững, cô đã ôm chầm lấy anh, hai tay ôm siết anh, đến mức anh sắp không thở nổi.

Anh ngẩn ra: “Trên người tôi toàn là nước…”

Cô chỉ lắc đầu, ôm chặt anh không buông.

Tần Lệ Phong nhướn mày: “Sao thế?”

Cô không nói gì, lúc này chỉ muốn cảm nhận con người anh bằng xương bằng thịt.

Cô biết bản thân vô dụng, nhưng, khoảnh khắc anh nhảy xuống nước, tim cô như thắt lại, trong đầu hiện lên vô số viễn cảnh đáng sợ, thậm chĩ cô còn có suy nghĩ ích kỉ, người khác ra sao, cô không bận tâm, cô chỉ cần anh không sao.

Anh ngẩn ra một lúc lâu mới chầm chậm đưa tay ôm lấy eo cô, từ từ siết chặt.

Anh nói bên tai cô: “Tôi sẽ không sao đâu.”

Đây không phải an ủi mà là một lời đảm bảo.

Anh không lái xe về công ty.

“Anh không về công ty hả?”

Cô thắc mắc hỏi.

“Em thành ra thế này thì về sao được?”

Tô Phương Dung nhìn lại bản thân, quần áo trên người đã ướt một nửa, hơn nữa áo sơ mi nhăn nhúm, thậm chí có thể nhần thấy hình dáng và màu sắc nội y ẩn hiện bên trong…

Cô đỏ mặt, âm thầm ôm túi xách, chắn trước ngực.

Nhìn thấy cô như con thú nhỏ, anh nhếch môi nói: “Kiểu dáng đẹp đấy.”

Mặt cô càng đỏ hơn: “Không được nhìn.”

Nhìn cô quay người, sắc hồng lan đến mang tai, nụ cười mỉm càng rõ hơn: “Không ngờ , em lại mặc kiểu dáng… thiếu nữ đấy.”

Cô cảm thấy mặt mình nóng đến mức có thể rán trứng được rồi, may mà xe đã dừng lại ở khu nhà cô đang thuê.

Anh đỗ xe, cởi đai an toàn rồi xuống xe, cô cũng vội vã xuống xe.

Sau khi xuống xe, anh kéo tay cô rảo bước vào trong.

Cô nhìn sườn mặt anh, tim đập thình thịch.

Về đến nhà, anh lập tức căn dặn: “Đi tắm đi.”

“Vậy còn anh?”

Cô nhìn anh.

“Em tắm trước đã.”

Anh khỏe hơn cô, tiện tay lấy khăn tắm, lau bừa vài cái.

Tiếng nước rào rào truyền tới, anh ngồi ở phòng khách, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Anh đến mở cửa thì thấy Trần Chính Cường đang đứng bên ngoài: “Giám đốc, của anh đây.” Anh ta đưa quần áo sạch sẽ cho anh.

Anh nhận lấy, liếc nhìn anh ta hỏi: “Chủ tịch đi chưa?”

Trần Chính Cường muốn nói lại thôi, cuối cùng đành thành thật trả lời: “Chủ tịch muốn sa thải cô Tô…”

Nghe vậy, anh khựng lại, nhíu chặt mày.

“Chủ tịch nói cô ấy về sớm không có lý do, nên đã báo cho bộ phận nhận sự sa thải cô ấy rồi.”

“Ừ, tôi biết rồi.” Anh không tỏ thái độ gì nói: “Cậu cứ về công ty trước đi.”

“Vâng.” Anh ta nhận lệnh quay về.

Lúc cô ra ngoài thì thấy anh đang ngồi trên sô pha, mặt mày nghiêm trọng, không biết đang nghĩ ngợi gì.

Thấy bộ vest trên ghế, cô ngẩn ra rồi hỏi ngay lập tức: “Trợ lý Trần đến đây hả?”

Anh ‘ừ’ một tiếng.

Tô Phương Dung: “Có lúc, tôi thấy trợ lý Trần cũng đang ở trong thế bí, trừ việc làm trợ lý của anh, còn phải kiêm luôn quản lý sinh hoạt.”

Anh liếc nhìn cô nói: “Nếu bên cạnh có bóng dáng phụ nữ, ai lại để một người đàn ông làm việc đó chứ?”

Cô cười khì khì: “Trợ lý Trần mà nghe thấy thì chắc đau lòng lắm.”

Anh híp mắt nhìn cô: “Em nghe vậy mà không ngộ ra điều gì à?”

Mặt cô hơi đỏ, nhưng vẫn giả ngốc nói: “Tôi cũng có phải bảo mẫu đâu, phải ngộ ra điều gì cơ chứ?”

Người đàn ông phía sao hừ lạnh: “Tô Phương Dung, em cứ lươn lẹo tiếp đi.”

Cô ra vẻ không nghe thấy, mở tủ tìm quần áo.

“Mặc bộ màu trắng đi.”Anh không buồn ngẩng đầu nhưng nói luôn trọng tâm vấn đề: “Mặc bộ đó còn có mùi vị phụ nữ.”

Cô ngừng tay, quay đầu nói: “Giám đốc Tần, anh tùy tiện xem tủ đồ của nhân viên như vậy có ổn không?”

Anh ngẩng đầu: “Cái tủ đồ đơn điệu vừa xem đã bao quát được của em, có giá trị nghiên cứu không?”

Cô bĩu môi nói: “Anh không xem lại bản thân trả lương bao nhiêu cho tôi, tôi còn phải nuôi con, lấy đâu ra tiền lấp đầy tủ quần áo hả?”

Anh nghe thấy vậy, đột nhiên tốt bụng đề nghị: “Em có thể cân nhắc đề nghị lúc nãy của tôi, làm người phụ nữ của tôi là được, đảm bảo chất đầy mấy tủ đồ cũng không thành vấn đề, con tôi nuôi. Thế nào?”

Advertisement
';
Advertisement