Hôn Nhân Hờ Với Chồng Phúc Hắc (full) - Tô Phương Dung - Tần Lệ Phong

Chương 132: Quyền tự cho là mình đã báo đáp tốt.

 

Tần Lệ Phong gật đầu:

“Thế cũng được.”

Tô Phương Dung cúi đầu, nhìn sợi dây chuyền cực kỳ xa xỉ, ấp úng:

“Em không mua nổi đâu.”

Nghe thấy vậy, đuôi lông mày Tần Lệ Phong nhướng lên, cúi xuống kề bên tai cô, giọng nói đầy tê tái:

“Cho “ăn thịt” đi.”

Tô Phương Dung ngẩng lên, trừng mắt nhìn anh một cái:

“Đểu giả.”

Cô cằn nhằn mà rằng.

“Ha ha…”

Tần Lệ Phong cười:

“Anh vui lắm.”

“…”

Sau khi tiệc tối chấm dứt, Tần Lệ Phong nhận được một cuộc gọi, sắc mặt anh thoắt cái trở nên tái mét.

“Sao thế?”

Tô Phương Dung thấy khó hiểu bèn hỏi anh.

“Không có gì đâu.”

Mặt mày Tần Lệ Phong cứ giật giật:

“Hôm nay có khi anh không về nhà được.”

“Ừm…”

Tô Phương Dung ngơ ngẩn gục gặc đầu.

“Thế thôi hả?”

Đuôi lông mày Tần Lệ Phong nhướng lên.

Tô Phương Dung chẳng hiểu được ý anh là gì, trừng mắt đáp trả.

“Trông em có vẻ khoái chí lắm cơ đấy.”

“… Em nghe không hiểu anh đang lảm nhảm cái gì đấy.”

Tô Phương Dung nhớ kỹ trong lòng, không thể nào nói chuyện đạo lý tử tế với gã đàn ông này được, kiểu gì cô cũng thua.

“Anh không về nhà, em cũng không tỏ vẻ gì hay sao?”

Miệng anh khựng lại chẳng cười nữa, ánh mắt như lơ đãng quét qua thân thể cô.

Sắc mặt Tô Phương Dung đỏ lên, ôi quá là, muốn hôn lên mặt anh ấy quá:

“Có được không đó?”

“Em thấy có được không?”

Tần Lệ Phong lòng tham không đáy hỏi dồn dập.

Lông mày Tô Phương Dung chau lại, day cắn đôi môi, cuối cùng hạ quyết tâm, hôn lên một cái:

“Thế này thì sao?”

“Anh thích đó.”

Tần Lệ Phong dừng xe bên vệ đường, ôm lấy thắt lưng cô, cúi người hôn lên.

“Ưm…”

Tô Phương Dung nhìn anh, lại trông thấy cũng đang nhìn mình.

Miệng cô muốn kéo lên một nụ cười, nhắm mắt lại, để anh muốn làm gì thì làm.

Sự thuận theo của cô khiến lòng anh rung rinh, nụ hôn của anh có chút mê đắm nồng nàn.

Tay của anh tự ý đặt lên ngực cô.

Trước ngực bỗng hơi lạnh, Tô Phương Dung vỗ “chát” một cái lên tay anh:

“Không được…”

Cô vừa tức vừa thẹn nhìn anh:

“Anh có thể phân rõ tình huống hay không hả?”

Tần Lệ Phong nhún vai:

“Thế lại có lỗi với canh hầm lòng bò của em quá?”

Tô Phương Dung trợn trừng mắt, tức đến nỗi nghẹn họng.

Nhớ đến có đồ mình vẫn chưa mua, Tô Phương Dung chỉ về hướng ngã tư, bảo rằng:

“Ngã tư đằng trước, em muốn xuống xe.”

“Để làm gì vậy?”

Tần Lệ Phong hỏi.

“Thì mua… chút đồ riêng.”

Cô lại ấp úng không nói, Tần Lệ Phong nhìn cô, cười không hỏi gì thêm.

Anh dừng xe trước ngã tư, nhìn Tô Phương Dung một cái:

“Về thì gọi điện cho anh đấy.”

Tô Phương Dung không ngừng gật đầu:

“Vâng ạ.”

Cô vừa định xuống xe, lại có một cuộc gọi đến, anh liếc nhanh qua một cái, thuận miệng hỏi:

“Điện thoại của ai vậy?”

Tô Phương Dung lấy điện thoại ra, là một dãy số không tên:

“Em không biết.”

Cô nói rõ.

Tô Phương Dung cũng không hỏi nhiều, kéo cửa sổ xe lên rồi thì rời đi.

Lúc này cô mới nhấc máy:

“Alo…”

“Chị dâu!”

Bên kia đầu dây truyền đến một thanh âm cực kỳ hoảng loạn.

Tô Phương Dung hơi ngỡ ngàng nhìn lại di động:

“Xin hỏi có nhầm người không ạ?”

“Chị dâu, em là Tiết Cảnh Kỳ đây!”

Tiết Cảnh Kỳ nói thẳng tên mình ra, nhìn Tiêu Bảo Lộc uống rượu phía bên kia:

“Anh Tiêu uống rượu, chị có thể đến đây xem anh ấy một chút không?”

“Tôi…”

Tô Phương Dung vừa định nói lời từ chối, chỉ nghe bên kia la lớn một tiếng:

“Anh Tiêu có rất nhiều kẻ thù quanh đây, em sợ sẽ có người gây sự với anh ấy đấy ạ.”

Nói xong, lập tức cúp điện thoại.

Tô Phương Dung sững sờ nhìn di động.

“Anh Tiêu, chị dâu từ từ sẽ đến thôi.”

Tiết Cảnh Kỳ dập máy, nhìn về phía Tiêu Bảo Lộc đang ngồi trên sô pha uống rượu.

“Ừ.”

Lông mày Tiêu Bảo Lộc dài mảnh, anh ta nhấp một ngụm rượu, nhìn màu đỏ trong ly, ánh mắt sâu xa.

Anh ta vậy mà lại dùng phương pháp quá là ngây thơ này, chỉ để thử xem thái độ của cô với anh là như thế nào thôi sao?

Tiêu Bảo Lộc lắc đầu cười cợt, cảm thấy bản thân mình thế này có hơi buồn cười.

Lúc Tô Phương Dung đến nơi, Tiêu Bảo Lộc đang nằm trên ghế sô pha.

Phòng riêng vang rền thứ âm nhạc ồn đinh tai nhức óc, cô chau mày, tiến đến vỗ vỗ mặt Tiêu Bảo Lộc:

“Tiêu Bảo Lộc?”

Cô lớn tiếng gọi.

Mắt Tiêu Bảo Lộc hãy còn lập lờ hơi sương.

“Linda à?”

Anh ta gọi đại một cái tên.

Tay vươn ra nắm chặt lấy cằm Tô Phương Dung:

“Sao thế? Muốn hôn anh đây?”

Miệng anh ta cong lên một cách rạng rỡ, khẽ hôn lên khóe môi Tô Phương Dung.

Tô Phương Dung ngẩn ra, vội vàng đẩy anh ta, chà lau môi minh.

“Chị dâu! Chị đừng hiểu lầm! Anh ấy…”

Tiết Cảnh Kỳ vội nhổm lên giải thích.

Tô Phương Dung phẩy phẩy tay:

“Cậu định bảo vì cậu ta uống rượu, tôi biết mà.”

Cô lại ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt Tiêu Bảo Lộc:

“Tỉnh dậy đi…”

Ấy thế mà Tiêu Bảo Lộc vẫn cứ rệu rã như một bãi bùn nhão, trát thế nào cũng chẳng dính nổi tường.

Tô Phương Dung thở dài thườn thượt, bó tay với anh ta, chỉ đành lôi anh ta về nhà.

“Cậu qua đây giúp tôi chút đi.”

Cô quay sang Tiết Cảnh Kỳ nói một tiếng.

Cô giúp đỡ Tiêu Bảo Lộc đứng dậy, Tiêu Bảo Lộc vẫn còn hơi tỉnh táo, anh ta vẫn có thể lảo đa lảo đảo đi theo cô.

“Tiêu Bảo Lộc, chị đưa em về, em đừng có quậy nữa.”

Cô cố gắng cảnh báo.

Tiết Cảnh Kỳ nhìn một Tô Phương Dung mạnh mẽ như người khổng lồ ấy, nuốt nước bọt cái ực, anh Tiêu… anh đúng là quyết tâm ghê đó.

“Cậu về đi, mình tôi đỡ cậu ta về cũng được.”

Tô Phương Dung nâng Tiêu Bảo Lộc lên, xoay sang nói với Tiết Cảnh Kỳ.

Tiết Cảnh Kỳ biết điều mà gật đầu đồng ý, tất nhiên không thể đi theo rồi.

Tô Phương Dung đỡ lấy Tiêu Bảo Lộc, một đường nhanh nhẹn lôi anh ta xềnh xệnh ra khỏi quán bar.

Cô thở hổn hển:

“Em ăn cái gì mà nặng quá vậy?”

Cô cắn răng, trên trán nổi lên gân xanh.

“Ừm?”

Tiêu Bảo Lộc cứ như đã tỉnh táo, ừm đại một tiếng.

Tô Phương Dung mừng húm mà nhìn anh ta:

“Em tỉnh rồi.”

“Tỉnh, tất nhiên là anh tỉnh rồi.”

Tiêu Bảo Lộc đẩy Tô Phương Dung ra, ghét bỏ mắng mỏ:

“Bà xã à.”

Mông Tô Phương Dung đáp xuống đất, thôi bỏ đi, anh ta cũng chả tỉnh táo gì cho cam.

Cô xoa xoa mái đầu đầy mồ hôi, Tiêu Bảo Lộc tựa vào cột điện, lúng bùng chẳng biết là đang nhắc đến cái gì.

Cô xoay xoay thắt lưng, rồi lại đi đến bên người anh ta:

“Đi thôi.”

Cô vỗ vỗ vai anh ta.

Tiêu Bảo Lộc cầm tay cô:

“Đừng đi, đừng đi mà.”

Anh ta không ngừng lặp đi lặp lại lời cầu xin.

Bàn tay dùng lực đôi phần, xấu xa kéo Tô Phương Dung lại.

Cả người Tô Phương Dung giật bắn, không dám nhúc nhích.

Tiêu Bảo Lộc cứ như tủi thân lắm mà tiến đến trước mặt cô, sụt sùi:

“Sao lại không cần anh, không lẽ anh không đáng yêu, không nghe lời hả?”

Anh ta bất mãn thốt lên, giống như một con chó con mèo muốn giúp chủ của mình vui vẻ, dụi dụi vào cổ Tô Phương Dung.

Cổ bị chà tới lui, nhồn nhột, Tô Phương Dung thấy hơi mất tự nhiên bóp bóp cổ mình:

“Đừng lộn xộn.”

“Vậy thì sao lại không cần anh?”

Tiêu Bảo Lộc bĩu môi.

Tô Phương Dung thờ dài:

“Em say quá rồi.”

Tiêu Bảo Lộc không cho là đúng:

“Anh còn uống được.”

“Bình thường ai mà uống say thì đều nói vậy hết.”

Tô Phương Dung nhéo lấy mi tâm mình, sau đấy đứng lên.

Đi ra ngoài đường lớn, không có chiếc taxi nào chịu chở họ, Tô Phương Dung nhụt chí ngồi bên lề đường, cũng may ông trời còn thương người, rốt cuộc cũng có xe.

Cô giúp Tiêu Bảo Lộc ngồi vào trong xe.

“Cô gái, đây là bạn trai cô à?”

Tài xế taxi nhiệt tình hỏi han.

Tô Phương Dung lắc đầu:

“Bạn thôi ạ.”

“Bạn thôi mà giúp đến vậy à? Cô gái, cô thích cậu ta sao?”

Tô Phương Dung xoa xoa hai bên thái dương mình:

“Không đâu ạ.”

“Ồ?”

Tài xế tỏ vẻ như mình đã hiểu.

Xe chạy cả quãng đường, Tiêu Bảo Lộc rung rung hàng mi, hơi hơi mở mắt:

“Nước…”

Anh ta liếm lấy đôi môi khô nứt của mình.

Tô Phương Dung nhìn người tài xế, tỏ vẻ xin lỗi vì bất tiện: “Chú ơi, phiền chú ghé vào cửa hàng tiện lợi đằng trước một lúc giúp cháu ạ.”

Tài xế gật đầu:

“Không phiền, không phiền.”

Tô Phương Dung xuống xe mua nước, nhanh nhanh chóng chóng ném vào người Tiêu Bảo Lộc:

“Nước đây.”

Cô dựng Tiêu Bảo Lộc ngồi ngay ngắn, giúp anh ta mở nắp chai.

Tiêu Bảo Lộc nhìn cô mấy hồi, cúi đầu nhấp miệng, uống đến mấy ngụm nước.

Tô Phương Dung vuốt vuốt lưng anh ta vài ba lần:

“Thoải mái hơn chưa?”

“Ừ.”

Anh ta gục gặc đầu, sắc mặt hơi nhuốm chút khổ sở.

Tô Phương Dung thở dài, cảm thấy mình cứ như mấy ông bố bà mẹ, mệt mỏi quá trời.

Bởi vì trời đang là buổi tối, xe chạy băng băng một đường không chững lại.

Rất nhanh đã lái đến nhà họ Tần.

Tô Phương Dung đỡ Tiêu Bảo Lộc xuống xe, đi đến trước cổng nhà họ Tần, nhấn chuông cửa.

Chuyện ngoài ý muốn là, đã trễ thế này rồi mà Tiêu Mỹ Ngọc và Tần Bảo Đông hãy còn chưa ngủ.

Sắc mặt họ cực kỳ nghiêm túc, ngồi ở phòng khách, nhìn thấy trong mắt Tô Phương Dung có phần bất ngờ ngoài ý muốn.

Tiêu Bảo Lộc ngủ trên vai Tô Phương Dung, vào đúng lúc này, thẳng lưng lên, có hơi mơ màng:

“Sao tôi lại ở đây?”

“Em tỉnh rồi à?”

Tô Phương Dung lấy làm nghi hoặc.

“Ừ.”

Tiêu Bảo Lộc gật đầu, nhìn thấy trong mắt cô có chút vui mừng:

“Chị dâu, sao chị lại ở đây vậy?”

Tô Phương Dung phẩy phẩy tay:

“Thôi không có gì đâu.”

Cô liếc mắt, nhìn Tần Bảo Đông sắc mặt tái mét, tức thì giật bắn người:

“Chị còn việc bận, đi trước đây.”

“Ừ.”

Tiêu Bảo Lộc nhìn bóng hình cô chạy bán sống bán chết, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Nụ cười này hiển nhiên chẳng thể nào không lọt vào tầm mắt Tần Bảo Đông.

Tần Bảo Đông đến là thất vọng nhìn Tiêu Bảo Lộc:

“Tiêu Bảo Lộc! Con có biết cô ta là một người phụ nữ thế nào không hả?”

“Con biết chứ.”

Tiêu Bảo Lộc vuốt vuốt cằm, chẳng hề sót lại chút dáng vẻ say rượu ban nãy.

“Vậy mà con còn lêu lổng ở ngoài với cô ta!”

Nhìn thấy dáng vẻ của anh ta, Tần Bảo Đông giận đến mức muốn tẩn cho anh ta một trận.

Tiêu Bảo Lộc nhún vai, rặt một vẻ bất cần đời:

“Dù sao con đây cũng chả phải người tốt đẹp gì cho cam, ở chung với loại phụ nữ như này mới xứng, không phải là trời sinh một đôi luôn à?”

“Con…”

Tần Bảo Đông tức đến mức không thốt nên lời, đứng phắt dậy đi lên phòng ngủ.

Tiêu Mỹ Ngọc vỗ vỗ vai Tiêu Bảo Lộc:

“Con có biết mình đang nói cái gì không hả!”

“Con đang đánh mất tương lai của chính bản thân mình đấy!”

Tiêu Mỹ Ngọc tức đến dậm chân, khóe mắt bà ta ánh lên chút nước mắt.

Tiêu Bảo Lộc nhìn thấy điệu bộ này của mẹ mình, bất đắc dĩ thở dài:

“Mẹ, con biết rồi.”

“Con mà biết thì đã tốt rồi!”

Tiêu Mỹ Ngọc lắc lấy lắc để, bà ta biết rõ con mình khi đã ngắm trúng thứ gì, thì buộc nó phải ở trong lòng bàn tay mình.

Ngày hôm sau.

Tô Phương Dung vẫn như thường lệ đi làm.

Khi tới bộ phận phát triển dự án, đồng nghiệp ai nấy đều mang vẻ mặt đắng ngắt như khổ qua.

“Sao thế này?”

Cô khó hiểu hỏi.

“Hôm nay Tổng Giám đốc Tần đang bị khó ở, chẳng hiểu kiểu gì mà đánh trượt quá trời bản báo cáo, tất cả mọi người đang chạy tiến độ như điên đây này.”

Chị Vương vẻ mặt đau khổ trả lời:

“Tâm trạng của Tổng Giám đốc hôm nay thật sự không tốt lắm đâu, tụi mình làm việc phải cẩn thận vào.”

Tô Phương Dung gật đầu, vừa định đi đến vị trí làm việc của mình.

Bỗng nhiên Giám đốc Ngôn đi đến trước bàn cô:

“Tô Phương Dung, phần tài liệu này, cô đem lên cho Tổng Giám đốc lần nữa đi.”

Ông ta đưa phần văn bản ném lên bàn Tô Phương Dung.

Tô Phương Dung quét sơ qua, là thứ mà lần ấy Tiêu Bảo Lộc giúp cô làm.

Cô khó hiểu nhìn Giám đốc Ngôn:

“Có vấn đề gì sao ạ?”

Giám đốc Ngôn lắc lắc đầu:

“Tổng Giám đốc Tần bảo vậy đấy.”

Tô Phương Dung cái hiểu cái không nhận lấy tài liệu:

“Tôi hiểu rồi.”

Advertisement
';
Advertisement