Hôn Nhân Hờ Với Chồng Phúc Hắc (full) - Tô Phương Dung - Tần Lệ Phong

Chương 157: Gia Bảo là con riêng của anh.

Tô Phương Dung ngạc nhiên, mỉm cười: “Chào cháu.”

Tần Lệ Phong thoáng nhìn cô bé: “Em biết chúng?”

Tô Phương Dung gật đầu, xoa đầu cô bé: “Gặp lúc ra ngoài ngày hôm qua.”

“Nhan Ninh, cháu tới đây làm gì?”

“Cháu thích đàn violin.” Nhan Ninh thẳng thắn, cô bé biết Tô Phương Dung không phải người xấu.

Tô Phương Dung ngẩn ra: “Ồ?”

Nhan Ninh gật đầu: “Chú này là người tốt, mỗi lần chúng cháu tới đây, chú ấy đều sẽ cho cháu chút tiền.” Cô bé nắm tà váy bằng vải bố trên người, mặt cô bé hơi ửng đỏ.

Tô Phương Dung gật đầu: “Có hứng thú theo cô vào trong ngồi một chút không?” Cô mời.

Nhan Ninh mím môi, lắc đầu: “Chị cháu sẽ lo lắng.”

“Ừ.”

“Số điện thoại của chị cháu là gì, cháu biết không?”

“Không biết.”

“Cháu biết.” Cậu bé ở bên cạnh trả lời thay Nhan Ninh, cậu bé cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Muốn đi thì đi đi, chị sẽ không trách em đâu.” Nói xong, nhéo lòng bàn tay Nhan Ninh một cái

Nhan Ninh trừng mắt nhìn: “Dì Phương Dung, cháu thật sự có thể đi không?” Cô bé dè dặt hỏi.

“Vì sao không thể?”

“Bởi vì họ đều chê chúng cháu bẩn.” Thân thể nho nhỏ hơi rụt lại một chút.

Ánh mắt Tần Lệ Phong lóe lên, không khỏi cảm thấy đứa trẻ này quen thuộc, cực kỳ giống anh lúc nhỏ: “Đó là bọn họ nông cạn.” Anh thản nhiên nói, ngồi xổm xuống, giọng nói dịu dàng hiếm thấy: “Cháu rất xinh.”

Giọng nói trầm thấp, dường như tiếp cho Nhan Ninh một động lực lớn lao: “Thật vậy không?”

“Ừ, chú Tần chưa bao giờ nói dối.”

“Vâng vâng.” Nhan Ninh gật đầu.

Tô Phương Dung ôm lấy Nhan Ninh, không giấu được vẻ yêu quý trong mắt: “Cháu thích ăn gì? Buổi tối cô làm cho cháu ăn?”

Ánh mắt cô lại dời về phía cậu bé theo sau bọn họ: “Còn cháu?”

“Chúng cháu tùy tiện ăn cái gì cũng được.” Cậu bé chậm rãi trả lời, hoàn toàn không sợ người lạ.

“Ở chỗ cô không có tùy tiện, muốn ăn cái gì thì nói.”

Cậu bé liếc mắt nhìn Tần Lệ Phong: “Chú ăn gì?”

Tần Lệ Phong bỗng nhiên bị điểm danh, nhướn mí mắt: “Tùy.”

Cậu bé mím môi: “Dì xem.”

Tô Phương Dung lườm trần lệ tranh: “Anh ấy không tính.”

“Tại sao?” Nhan Ninh ở trong lòng cô, hỏi.

“Bởi vì anh ấy không đẹp bằng Nhan Ninh.”

“Ồ.” Nhan Ninh gật đầu, cái hiểu cái không.

Tần Lệ Phong dừng bước chân, nửa cười nửa không, nhìn cô: “Em nói cái gì?”

“Em có nói cái gì à?”

“Không thừa nhận?”

Tô Phương Dung cười ha ha: “Thừa nhận cái gì?”

“Em như vậy thì chúng ta sẽ tính sổ sau.”

“Tổng giám đốc Tần, đàn ông con trai hãy bỏ qua đi.”

“Đáng tiếc con người anh lòng dạ hẹp hòi.”

“…”

“Lòng dạ hẹp hòi là cái gì?” Nhan Ninh hỏi.

Không đợi Tô Phương Dung trả lời, cậu bé đã giành nói trước: “Ý là rất hào phóng.”

Tô Phương Dung giơ ngón tay cái với cậu bé, đúng là cậu bé tốt.

Tần Lệ Phong nhếch mắt, liếc mắt nhìn cậu bé.

Cậu bé sờ mũi, chớp chớp mắt nhìn Tô Phương Dung.

Tô Phương Dung ho khan hai tiếng: “Tổng giám đốc Tần tội gì phải tính toán với trẻ con.”

“Anh có sao?”

“Ánh mắt của anh rất đáng sợ.”

“Ồ?” Ánh mắt Tần Lệ Phong rơi lên người cậu bé lần nữa: “Rất đáng sợ sao?”

Vẻ mặt cậu bé tỉnh bơ, lắc đầu: “Như tắm gió xuân.”

Cả hai bên đều không thể đắc tội.

Tô Phương Dung lắc đầu cười, một cậu bé rất thông minh, tại sao những bố mẹ này lại vứt bỏ chúng, cô nghĩ mãi không hiểu.

“Cháu tên là gì?” Cô hỏi.

“Cư Hàn Lâm.” Cậu bé trả lời.

“Tại sao lại đặt tên này?”

“Chị nói cháu tương đối trầm ổn.” Cư Hàn Lâm nghiêm túc nói.

Tô Phương Dung lại cười một tiếng, những đứa trẻ mà Molly dạy dỗ đều rất đặc biệt.

“Cư Hàn Lâm?” Ánh mắt Tần Lệ Phong lóe lên: “Là chị cháu đặt?”

Cư Hàn Lâm ngạc nhiên, mím môi: “Vâng.”

“Sao thế?” Tô Phương Dung không hiểu, hỏi.

“Không sao.” Tần Lệ Phong ngừng lại, không muốn nhiều lời.

Ba người trở lại xe, Gia Bảo đã tỉnh dậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, cậu bé không vui, trừng mắt nhìn Tô Phương Dung và Tần Lệ Phong.

“Mẹ, hai người đi đâu vậy?”

Vẻ mặt Tô Phương Dung thản nhiên: “Ra ngoài một lát.”

“Tại sao không gọi con!”

“Chẳng phải con đang ngủ đấy sao.”

“Mẹ, con có còn là bảo bối quý giá của mẹ nữa không?” Khuôn mặt nhỏ của Gia Bảo đầy uất ức, cảnh giác nhìn hai đứa trẻ Tô Phương Dung dẫn về.

Tô Phương Dung cười, nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu bé: “Con đương nhiên là bảo bối của mẹ.”

“Họ là ai?” Cậu bé tủi thân, tố cáo nói: “Có phải mẹ không cần con nữa không?”

“Phì…” Tô Phương Dung cười một tiếng: “Đừng diễn nữa, không giống tí nào.”

Gia Bảo sờ khuôn mặt nhỏ của mình: “Rõ ràng rất giống mà.”

Cậu bé không vui chu môi một cái, ánh mắt bất lực nhìn về phía Tần Lệ Phong: “Chú, bây giờ mẹ càng ngày càng thiên vị, cháu muốn bỏ nhà đi.”

“Ồ?” Tần Lệ Phong hứng thú ‘ồ’ lên một tiếng: “Cháu định đi đâu?”

“Nhà chú.”

“Vậy thì không cần đi nữa.”

“Tại sao?”

“Bởi vì chú và mẹ cháu sắp ở chung một chỗ.”

“Cái gì!” Hai giọng nói đồng thời vang lên, vẻ mặt Gia Bảo mừng rỡ, vẻ mặt Tô Phương Dung thì nghi hoặc: “Em nói ở chung với nhau lúc nào, tại sao em không biết chuyện này?” Vẻ mặt cô hoang mang.

“Anh quyết định.” Sắc mặt Tần Lệ Phong không đổi, trả lời.

“Anh cũng không thèm hỏi tâm tư thầm kín của em.”

“Chúng ta là một nhà, nếu như em thấy không công bằng, vậy thì bỏ phiếu.” Nói xong, anh nhìn Gia Bảo, giơ tay đồng ý.

Quả nhiên, Gia Bảo yếu ớt giơ bàn tay nhỏ bé lên.

Tô Phương Dung lườm cậu bé, nghiến răng nghiến lợi: “Gia Bảo…”

Gia Bảo rụt cổ thành bánh bao thịt: “Mẹ, như vậy có thể nhìn thấy chú mỗi ngày, mẹ không vui sao?”

“Mẹ…”

“Mẹ, ngày nào chú không có ở đây, mẹ đều rất nhớ chú.”

“Có sao?”

“Có.” Gia Bảo nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Có một lần, mẹ đang ngủ, con lén vào phòng mẹ, con nghe thấy mẹ gọi tên chú.”

Tần Lệ Phong liếc mắt nhìn Tô Phương Dung: “Không ngờ em lại nặng tình nặng nghĩa với anh như vậy.”

“Em…”

Tô Phương Dung cắn răng, chịu thua.

Cô ôm Nhan Ninh, thở dài. Hình như Nhan Ninh cảm nhận được tâm trạng của cô, đặt tay lên mặt cô: “Dì đừng khóc.”

Cư Hàn Lâm im lặng rất lâu, ngồi ở phía sau: “Dì ôm Nhan Ninh không tiện, để Nhan Ninh cho cháu.”

Tô Phương Dung nhìn Nhan Ninh, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Cô không khóc.”

Nói xong, đưa Nhan Ninh cho Cư Hàn Lâm, nhìn Gia Bảo: “Đây là Nhan Ninh.”

“Nhan Ninh?” Gia Bảo gọi một tiếng, lén liếc nhìn, thật xinh xắn.

“Xin chào.” Nhan Ninh nghe thấy tiếng gọi, gật đầu với Gia Bảo.

“Tên của cậu thật là hay.” Gia Bảo cảm giác mặt hơi nóng lên, khởi đầu của tình yêu.

Muốn chơi được với một người, sẽ phải có mối quan hệ tốt với người bên cạnh cô ấy, Gia Bảo hiểu rõ đạo lý này.

Cậu bé nhìn Cư Hàn Lâm cao hơn cậu một cái đầu: “Cậu tên là gì?”

“Cư Hàn Lâm.”

“Cậu thích chơi xe ô tô nhỏ không?”

“Không thích.”

“Cậu thích siêu nhân biến hình không?”

“Không thích.”

“Cậu thích búp bê vải không?”

“Không thích.”

Gia Bảo chịu thua, cậu bé cắn răng, nhìn Nhan Ninh nhín cười, lập tức tâm trạng tốt hơn, sau đó kiên trì hỏi không ngừng.

Nhìn bọn nhỏ nô đùa với nhau, tâm trạng Tô Phương Dung vui vẻ hiếm thấy.

“Em rất thích con gái à?” Tần Lệ Phong thấy vẻ mặt tươi cười của cô, không khỏi hỏi.

Tô Phương Dung gật đầu: “Ừ, rất thích.”

“Vậy anh phải cố gắng rồi.”

“Sao cơ?”

“Tranh thủ tự sinh một đứa.”

“…” Tô Phương Dung quay đầu đi chỗ khác, đồ không biết xấu hổ.

“Sao vậy? Em không muốn à?”

“Ừm… muốn.” Cô nói với tốc độ cực nhanh, không hề phủ định.

Tần Lệ Phong cười: “Tô Phương Dung, anh thấy bộ dạng em nói thật rất đáng yêu.”

“Em vẫn luôn rất đáng yêu.”

“Đáng tiếc không ai yêu.”

“Em…”

Tô Phương Dung nghĩ bản lĩnh mồm miệng của cô còn cần phải nâng cao hơn.

Mua đồ ăn xong, Tô Phương Dung và Tần Lệ Phong dẫn đám nhỏ về nhà.

Vừa đến chung cư Hải Thành, một vị khách không mời mà đến đã đứng ở trước cửa.

Tô Phương Dung liếc mắt nhìn Tần Lệ Phong: “Anh tự xử lý?” Cô khẽ nói.

Mặt Tần Lệ Phong lạnh như sương, gật đầu: “Em đi vào trước đi.”

“Vâng.” Tô Phương Dung đáp lại, dẫn theo đám nhỏ vào nhà.

Ngoài cửa chỉ còn lại Ngọc Vân và Tần Lệ Phong, sắc mặt Ngọc Vân tiều tụy, cười xấu hổ: “Không mời em vào uống chén trà sao?’

“Tôi thấy không cần đâu.” Tần Lệ Phong từ chối ngay, không chút tình cảm.

“Anh Phong, tại sao…” Cô ta đau khổ hỏi, khóe mắt ửng đỏ.

“Chẳng phải cô rất rõ sao?

“Em không rõ, em không rõ, anh không được thay lòng đổi dạ, không được.” Cô ta kéo tóc hai bên đầu, giống như bị điên.

“Cô sống trong thế giới của mình quá lâu, cho rằng ai ai cũng phải quay xung quanh cô?” Tần Lệ Phong cười giễu cợt: “Hợp đồng đã ngừng, tiền vi phạm hợp đồng tôi sẽ bồi thường cho cô không thiếu một đồng, sau này cô đừng động đến cuộc sống của cô ấy nữa, nếu như tôi biết, chắc hẳn cô rất rõ tôi sẽ làm thế nào.”

“Ha ha…” Ngọc Vân cười yếu ớt: “Tại sao anh phải bảo vệ cô ta như thế?”

“Vì sao? Tôi nghĩ cô hiểu rất rõ!”

“Em không hiểu, em không hiểu, anh Phong, người anh thích là em, tất cả những việc này đều là giả.”

“Giả ư?” Tần Lệ Phong nhẹ giọng cười: “Cái gì là giả? Cái gì lại là thật? Cô không thể phân rõ thật giả trong thế giới tình cảm, điều đó thật buồn cười. Nhưng mà Ngọc Vân, tôi có thể nói rõ ràng cho cô biết, tình cảm của tôi dành cho cô ấy là thật lòng.”

“Hãy nhớ, đừng khiêu khích sự nhẫn nại của tôi.” Anh nhìn chằm chằm cô ta, gằn từng chữ.

“Khiêu khích anh?” Ngọc Vân cười, nước mắt chảy ra từ khóe mắt cô ta: “Em đã làm chuyện tội ác tày trời gì mà đáng bị anh đối xử như vậy? Anh không chịu niệm tình ngày xưa sao?”

“Niệm tình? Nếu như tôi không niệm tình, bây giờ cô đã ở đồn cảnh sát rồi.”

Ngọc Vân ngẩn ra, không dám tin nhìn anh.

“Cô điều tra tư liệu của cô ấy, biết rất rõ cô ấy có chứng sợ nước sâu, lại hết lần này đến lần khác kéo cô ấy xuống biển, cô thật sự cho rằng tôi không biết sao?” Anh lạnh lùng nói: “Lần đó tôi đã cảnh cáo cô, sau đó cô lại tung tin, nói cô ấy và Tiêu Bảo Lộc cấu kết, thậm chí tố cáo Gia Bảo là con trai của cô ấy và Tiêu Bảo Lộc, cô có biết cô đã chạm vào giới hạn của tôi rồi không?”

Advertisement
';
Advertisement