Hôn Nhân Hờ Với Chồng Phúc Hắc (full) - Tô Phương Dung - Tần Lệ Phong

Chương 172: Bây giờ tổng giám đốc đang tùy tính đấy.

Trong quán bar, Cư Hàn Quân nhìn cô gái đang vô cùng chật vật trước mắt, anh ta rót một chén rượu rồi đi tới trước mặt cô ta.

“Siêu sao buổi tối mua say, có lẽ đề tài này có thể kéo dài rất lâu đây.”

Ôn Mỹ Kỳ liếc anh ta một cái: “Anh tới làm gì?”

“Tới gặp cô.”

“Hả?”

Cư Hàn Quân cười khẽ một tiếng, nói: “Nghe nói ngày hôm nay cô đã làm ra cả chuyện bỏ thuốc mà người ta còn không thèm nhìn thẳng vào cô lấy một lần nào cả.”

Ôn Mỹ Kỳ thẹn quá thành giận: “Anh sai người theo dõi tôi đấy hả?”

Cư Hàn Quân giơ chén rượu lên ra hiệu: “Cô đừng nói khó nghe như vậy, tôi chẳng qua là xuất phát từ sự quan tâm đối với đối tác mà thôi.”

“Anh mà sẽ tốt bụng như vậy ư?” Ôn Mỹ Kỳ khinh bỉ ‘xì ‘ một tiếng, uống rượu trong chén.

“Đối với cô thì đương nhiên là vậy rồi.” Cư Hàn Quân vén tóc lên cho Ôn Mỹ Kỳ, giọng nói ám muội: “Cô có muốn suy nghĩ lại chuyện trở về bên cạnh tôi lần nữa không?”

‘Bốp!’

Ôn Mỹ Kỳ đánh vào tay anh ta, cười mỉa mai: “Sao thế? Con mèo hoang bé nhỏ của anh không thích anh à?”

Cư Hàn Quân nguy hiểm nheo hai mắt lại ngay lập tức: “Cô biết cái gì đúng không?”

“Tôi biết cái gì thì có liên quan gì không?” Cô ta lạnh lùng cười, nói: “Ở trong lòng anh, chỉ có hai loại người: có ích, và vô dụng. Cho dù anh có thích cô gái đó thế nào đi chăng nữa thì cô ta cũng sẽ bị dán lên hai loại mác này mà thôi.”

“Đúng vậy.” Cư Hàn Quân gật đầu: “Cô vẫn là người hiểu rõ tôi nhất.”

“Vì vậy, tôi vẫn luôn không hiểu! Tại sao rõ ràng là anh không yêu tôi, nhưng vẫn nghĩ mọi cách giam tôi lại bên cạnh anh. Cư Hàn Quân, anh làm như vậy là vì cái gì?” Ôn Mỹ Kỳ nhìn anh ta, gần như là đã dùng hết tất cả để thù hận.

Trên mặt Cư Hàn Quân có thêm một tầng hung ác nham hiểm: “Như vậy thì cô có chịu yêu tôi không?”

“Không!” Âm thanh chối bỏ của cô ta mang theo run rẩy: “Người tôi yêu chỉ có Lệ Phong mà thôi, trước kia là như vậy, bây giờ cũng là như vậy!” Khi cô ta nói xong thì nước mắt đã rơi đầy mặt.

Anh ta tàn nhẫn nói: “Ôi, đáng tiếc thật đấy, cô và anh ta đã không còn cơ hội nữa rồi.”

Ôn Mỹ Kỳ sững người, cô ta thẫn thờ giơ tay lau đi nước mắt trên khóe mắt, sau đó đột nhiên rót cho mình một chén rượu.

Bỗng chốc, người đàn ông này đến gần: “Ôn Mỹ Kỳ, cô cần tôi, cũng giống như tôi cần cô vậy.”

Cô ta uống rượu, nheo mắt lại giống như đã ra một quyết định nào đó vậy, cuối cùng cô ta nói giọng căm hận: “Tôi biết, chắc chắn là anh có biện pháp! Chỉ cần anh có thể cướp Lệ Phong lại cho tôi!”

Cư Hàn Quân mỉm cười: “Không thành vấn đề. Có điều, làm trao đổi, tôi muốn người phụ nữ bên cạnh Tần Lệ Phong.”

Ôn Mỹ Kỳ ngờ vực ngước mắt lên, cho dù cô ta không hiểu rõ người đàn ông này thì cũng có thể nhìn ra được, anh ta cũng không phải thật sự xuất phát từ yêu thích mới yêu cầu như vậy.

“Tôi không hiểu, rốt cuộc anh và Lệ Phong có thù hận gì vậy? Tại sao anh cứ muốn cướp đi thứ thuộc về anh ấy thế?”

Anh ta giễu cợt nói: “Tôi chỉ đơn giản là muốn cướp mà thôi.”

“Vậy tôi thì sao?”

“Cô có chỗ nào đặc biệt ư?”

Lời này khiến mặt Ôn Mỹ Kỳ lạnh xuống, thế nhưng, trước mắt điều quan trọng nhất là Tần Lệ Phong! Cô ta không kịp suy nghĩ đã trả lời.

“Vậy thì chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.” Ôn Mỹ Kỳ uống chén rượu trong tay, trong mắt bốc lên một tia độc ác.

Anh ta vẫn cười rất nho nhã: “Thành giao.”

Lúc này, đột nhiên có người đẩy cửa ra: “Cư Hàn Quân…”

Lục Tiểu Hy hấp tấp xông vào cửa, khi nhìn thấy Ôn Mỹ Kỳ thì sửng sốt một chút, Ôn Mỹ Kỳ nhìn cô ta, trên mặt cũng lộ ra một chút ngạc nhiên, có điều rất nhanh đã khôi phục.

“Có việc gì?” Cư Hàn Quân hỏi.

“Không có!” Lục Tiểu Hy lập tức lắc đầu, nói: “Tôi đi ra ngoài trước”, rồi xoay người đẩy cửa ra ngoài.

Ra cửa, khóe miệng cô ta hiện lên một nụ cười ý vị sâu xa.

Siêu sao kia…

Thú vị.

Ánh đèn ấm áp rọi xuống mặt Tô Phương Dung, mi mắt cô rung động hai cái.

“Tỉnh rồi à?” Giọng nói của Tần Lệ Phong vang lên bên tai cô.

Tô Phương Dung giật mình ngồi xuống.

“Ha ha.” Tiếng cười trầm thấp xông vào trong tai của cô.

Cô quay đầu lại đã nhìn thấy Tần Lệ Phong đang cởi trần, lại nhìn chính mình, cô lập tức đỏ mặt tới mang tai: “Anh… Anh làm cái gì thế? Nơi này là công ty, sao có thể ở đây… làm chuyện thế này cơ chứ?”

“Chuyện thế nào?” Anh nhướng mày, cố ý hỏi.

“Anh…” Cô cắn môi, bọc chăn xuống giường, nhặt bộ quần áo nhàu nhĩ đến đáng thương của mình lên lên rồi mặc từng cái một lên người.

Cô cảm giác được ánh nhìn chăm chú phía sau, da dẻ đều là màu sắc trắng mịn nõn nà.

“Anh không có quan hệ gì với cô ấy hết.” Đột nhiên anh lên tiếng.

Tô Phương Dung sửng sốt một chút, động tác chậm lại, cô mím môi dưới rồi nói: “Nhưng là, cô ta có vẻ rất thích anh.”

Chuyện như vậy thì phụ nữ hiểu rõ nhất, thực ra chỉ cần nhìn vào mắt cô ta cũng đã biết được, cô gái này đã yêu Tần Lệ Phong đến điên cuồng rồi.

Cho dù cô muốn giọng nói của mình nghe có vẻ thờ ơ, nhưng vì cô rất để ý đến chuyện này nên lại hoàn toàn không thể làm được.

Anh vén tóc cô lên, cuốn lấy ngọn tóc của cô: “Cho dù có chuyện gì thì đó cũng chỉ là chuyện đã qua.”

Tô Phương Dung hạ mắt xuống, quả nhiên là có chuyện.

Cô cười khẽ hai tiếng, giọng nói không rõ cảm xúc: “Thực sự là không nghĩ đến đấy, lịch sử tình trường của anh Tần đúng là rất phong phú, lúc trước có cô Ngọc Vân, bây giờ lại có thêm một siêu sao nữa.”

Anh lặng lẽ nhìn cô: “Em không vui à?”

“Chị Phương Dung, chị sẽ đến thật chứ?”

Tô Phương Dung quả quyết nói: “Chị đã đáp ứng em rồi thì nhất định sẽ đi.”

“Cảm ơn chị, chị Phương Dung.” Lúc này Cư Hàn Lâm mới thật sự yên tâm.

Cô quay đầu lại đã thấy Tần Lệ Phong cầm áo khoác lên: “Điện thoại của ai thế?”

“Cư Hàn Lâm.”

Nghe đến cái tên này, lông mày Tần Lệ Phong nhẹ nhàng nhướng lên: “Tìm em có chuyện gì à?”

Tô Phương Dung nói thật, Tần Lệ Phong liếc cô: “Em đáp ứng rồi à?”

“Ừ.” Tô Phương Dung nói: “Nếu không phải thật sự có chuyện thì làm gì có đứa trẻ nào lại đồng ý cho người khác thay thế bố mẹ của mình cơ chứ?”

Tần Lệ Phong cảm xúc không rõ mím chặt khóe môi, chỉ nói một câu: “Thằng bé đó không phải là một đứa trẻ bình thường đâu.”

Bởi vì chậm trễ hơn nửa ngày nên công việc trong toàn bộ buổi chiều của Tần Lệ Phong đều đầy ắp.

Tô Phương Dung mang đầy bụng nghi ngờ trở lại bộ phận khai thác thị trường, những người khác không chú ý tới nhưng Phú Quý lại liên tục nháy mắt ra hiệu.

“Phương Dung, quần áo của cô nhàu quá đó.”

Tô Phương Dung chột dạ cúi đầu kiểm tra, gò má đỏ rực.

Phú Quý đi tới, chế nhạo nói: “Ôi, cho dù công ty là nhà của hai người thì cũng không thể làm như vậy chứ, trước đây tổng giám đốc Tần của chúng ta là một người rất nghiêm khắc với bản thân, rất có nguyên tắc đấy, bây giờ thì tốt rồi, thực sự là tùy ‘tính’ ghê cơ! Phương Dung, đây chính là lỗi của cô đấy nhé.”

Tô Phương Dung muốn giải thích, nhưng một câu cũng không nói ra được, Phú Quý nhìn cô cười, cuối cùng rất hào phóng nói: “Bỏ đi, tôi cũng không làm khó cô. Nhưng lúc trước tôi còn rất lo cho cô, không nghĩ tới, bây giờ nhìn lại tôi thấy cô đúng là rất lợi hại đấy!”

Tô Phương Dung nghe không hiểu: “Nghĩa là sao?”

“Ôn Mỹ Kỳ đấy!”

Phú Quý nói: “Cô có biết cô ta là ai không?”

Chỉ thấy anh ta nhỏ giọng nói: “Mối tình đầu của tổng giám đốc đấy! Cô ta có thể nói là cô gái được anh ta nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên đấy!”

Tô Phương Dung sửng sốt, cho dù cô đã đoán được câu trả lời từ lâu, nhưng lúc câu nói này được chứng thực từ trong miệng người khác thì cô vẫn thấy có chút thất vọng mất mát.

Hóa ra, anh đã từng yêu cô ta đến thế.

Cô chưa từng cảm nhận được điều này trên người Ngọc Vân.

Phú Quý còn nói: “Cô không thấy gương mặt của Ngọc Vân rất giống cô ta à?”

Tô Phương Dung lại im lặng, sao cô có thể không phát hiện cơ chứ?

Đây rốt cuộc là loại cảm tình thế nào? Có thể khiến một người đàn ông yêu cô ta đến mức không tiếc dùng một ‘cô ta’ khác để thay thế.

Buổi chiều, Tô Phương Dung xin nghỉ để đến nhà trẻ của Cư Hàn Lâm.

Xe đỗ xung quanh nhà trẻ toàn là xe sang, chỉ có cô là đi taxi tới. Cô nhìn xung quanh, Cư Hàn Lâm đã đứng ở ngoài cửa từ sớm, đang cúi đầu chắp hai tay sau lưng.

Tô Phương Dung lập tức đi tới chỗ cậu bé, cô đưa tay xoa đầu cậu bé: ” Em đang chờ chị à?”

“Chị Phương Dung!” Cư Hàn Lâm nhào cả người vào trong lòng cô.

Tô Phương Dung cười khẽ, vỗ vỗ cái tay nhỏ của cậu bé: “Lớp em ở chỗ nào?”

“Em dẫn chị đi!” Cư Hàn Lâm lập tức dẫn Tô Phương Dung đi về hướng lớp học.

Thời gian họp phụ huynh không dài, Cư Hàn Quân biểu hiện rất tốt, vẫn luôn được cô giáo khen ngợi, tuy cô không phải mẹ của cậu bé nhưng Tô Phương Dung ngồi ở đó vẫn cảm thấy vô cùng tự hào và kiêu ngạo.

Sau khi buổi họp phụ huynh kết thúc, Cư Hàn Lâm cực kì vui vẻ dẫn Tô Phương Dung tham quan nhà trẻ.

Lúc Cư Hàn Quân tới, anh ta liếc mắt một cái đã thấy được một lớn một nhỏ đang ngồi trên đu quay.

Tô Phương Dung ôm Cư Hàn Lâm trong lòng, cả hai đang cười rất vui vẻ.

Ánh mắt Cư Hàn Quân ngưng đọng, anh ta chậm rãi dừng lại, đứng cách đó không xa.

Tô Phương Dung lơ đãng ngẩng đầu lên, tức khắc sững sờ.

Cô gặp ảo giác ư? Sao cô lại cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này giống như thợ săn vậy, một người thợ săn gặp được con mồi.

“Chị Phương Dung ơi?” Cư Hàn Lâm nghiêng đầu nhìn theo tầm mắt của cô, sau khi cậu bé nhìn thấy bố thì hai hàng lông mày nho nhỏ lại đột nhiên nhăn lại.

Cậu bé chậm rãi rời khỏi cái ôm của Tô Phương Dung, yên lặng đứng bên cạnh cô.

“Cô Tô.” Cư Hàn Quân đi tới bên cạnh cô, lịch sự cười.

Tô Phương Dung đứng lên: “Anh Cư.”

“Ngày hôm nay thực sự đã làm phiền cô rồi.”

“Anh đừng khách khí như thế, dù sao tôi cũng rảnh mà.”

“Đều do tôi bận rộn công việc, có lúc sẽ lơ là Hàn Lâm…” Ánh mắt của anh ta nhìn về phía Cư Hàn Lâm, nhưng cậu bé vẫn đứng yên bên cạnh Tô Phương Dung, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng keo kiệt cho bố mình.

“Tôi có một yêu cầu quá đáng, không biết có nên nói hay không, nếu như cô cảm thấy không tiện thì tôi xin lỗi cô trước.”

“Chuyện gì vậy?

Advertisement
';
Advertisement