Hôn Nhân Hờ Với Chồng Phúc Hắc (full) - Tô Phương Dung - Tần Lệ Phong

Chương 177: Mấy người đừng làm hại anh ấy.

Tô Phương Dung nhìn anh ta, nói: “Thật sự xin lỗi, tôi qua cái tuổi thích mơ mộng rồi, vậy nên những lời như rót mật vào tai thế này không có tác dụng gì với tôi đâu.

Cư Hàn Quân nhìn cô rất nghiêm túc: “Tôi chỉ không hiểu, Tần Lệ Phong có gì tốt mà cô lại một lòng một dạ với anh ta như thế.”

“Anh quan tâm tôi thế này tôi có nên thấy cảm kích không?”

Một giọng nói đột ngột khiến Tô Phương Dung bất ngờ.

Cô không ngoảnh đầu lại, chỉ nhìn sang chỗ khác, cô vẫn chưa quên việc hôm nay anh rời đi mà chẳng nói lời nào.

Cư Hàn Quân hiển nhiên là cũng chẳng để ý, anh ta cười nhẹ rồi quay đầu qua, nhướng mày với người đang đi đến, nói: “Thế thì cũng không đến mức, chỉ là do tôi tò mò thôi. Sao anh lại vứt bạn gái bị thương ở lại bệnh viện một mình thế này?”

Sắc mặt Tần Lệ Phong tối sầm đi, Cư Hàn Quân cố tình làm vẻ không nhìn thấy, cười như đang khiêu khích anh: “Nếu là tôi thì chuyện có quan trọng đến mức nào tôi cũng sẽ để sau, chuyên tâm ở với cô ấy. Trừ khi… cô ấy không quan trọng đến thế với tôi.”

Người Tô Hàn Quân đơ ra, ánh mắt có sự đau khổ khó nói thành lời.

Chuyện như thế này mà để người thứ ba nói ra, mọi vấn đề đều được phóng to, bày ra trước mặt, khiến cô muốn trốn tránh mà cũng không được.

Tần Lệ Phong nhoẻn miệng, sát khí trên người anh như đang chuẩn bị bùng phát.

“Ha ha, đừng để bụng nhé, tôi chỉ nói bừa thôi.” Cư Hàn Quân chầm chậm đứng dậy, nhìn Tô Phương Dung một cái: “Cô Tô, đề nghị lúc trước của tôi vẫn có hiệu lực, không cần nghi ngờ đâu, tôi thật lòng đấy.”

Nói những lời này trước mặt Tần Lệ Phong thì không phải là khiêu khích nữa, đây là khiêu chiến đấy.

Khi anh ta đi qua, Tần Lệ Phong đưa tay ra ngăn anh ta lại, quay mặt qua, ngẩng cao đầu, giọng nói trầm đến mức làm người ta phải sợ: “Đừng có ý định gì với cô ấy, chuyện khác tôi đều du di được, chuyện này thì không.”

“Ồ?” Cư Hàn Quân mỉm cười; “Vậy Ôn Mỹ Kỳ thì sao?”

Tần Lệ Phong đột nhiên cau mày, Cư Hàn Quân cười ra tiếng, nhẹ nhàng nhấc tay anh ra, trong ánh mắt anh ta có sự đắc ý, cười rồi rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Tần Lệ Phong và Tô Phương Dung, anh cúi đầu xuống, vừa định đi về phía trước thì Tô Phương Dung đã lên tiếng; “A Phong, em muốn yên tĩnh một chút, được không?”

Tần Lê Phong cắn răng, ánh mắt âm trầm mà đau khổ, thế nhưng anh vẫn đồng ý: “Được.”

Sau đó, anh quay người đi, không hề do dự.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tô Phương Dung nhắm mắt lại, nằm ra giường, kéo chăn trùm lên đầu.

Đúng là một ngày phải phiền lòng.

Không lâu sau lại có tiếng gõ cửa.

Cô ngẩng đầu lên nhìn, theo bình thường thì hành vi lễ phép thế này chắc chắn không phải là Tần Lệ Phong: “Mời vào.” Tô Phương Dung nói vọng ra ngoài cửa.

Người đến đẩy cửa vào, vui vẻ đi đến trước mặt Tô Phương Dung: “Này, cô còn nhớ tôi không?”

Tô Phương Dung ngơ ra: “Tiểu Hy?”

Lục Tiểu Hy nhướng mày với cô, nói với vẻ rất mừng: “Không tồi, cô vẫn nhớ vẻ bề ngoài xinh đẹp của tôi à.”

Tô Phương Dung bật cười, ngồi thẳng người dậy, cô thực sự không ghét cô gái này. Ngoài tính cách vui vẻ hoạt bát khiến người ta quý của cô ta ra thì nhiều hơn là yêu thì yêu cả đường đi lối về.”

“Sao cô lại đến đây?”

“Dù sao thì cũng không phải là vì Tần Lệ Phong.”

Nhắc đến anh, Tô Phương Dung im lặng.

Lục Tiểu Thất nhìn cô một chút rồi nói: “Tôi đến gặp người thân, trùng hợp là cô ở đây nên tôi đến thăm.”

“Ồ, là ai thế?”

“Mẹ tôi.”

Tô Phương Dung ngơ người: “Ý cô là…”

“Không sai, mẹ tôi, cũng tức là mẹ của Tần Lệ Phong.”

Phản ứng của Lục Tiểu Hy rất nhẹ nhàng, không hề thấy ngượng ngập gì vì thân phận của mình và Tần Lệ Phong.

“Bà ấy…”

Tô Phương Dung muốn nói gì đó thì cô ta đột nhiên lên tiếng: “Tôi đưa cô đi gặp bà ấy nhé.”

Tô Phương Dung lắc đầu theo bản năng; “Bỏ đi, không được hay lắm.”

Lục Tiểu Hy nói ngay lập tức: “Ôi, bây giờ cô là người phụ nữ của Tần Lệ Phong, có gì mà hay với chả không hay chứ?”

Không biết là do cô ta cố tình hay là do Tô Phương Dung nhạy cảm quá, cô rất dị ứng với cái danh xưng “người phụ nữ bây giờ”.

Cô ta nói xong thì nắm tay Tô Phương Dung, chẳng thèm để ý xem cô có đồng ý không thì đã kéo đi rồi: “Đi theo tôi.”

“Ấy, đợi chút.”

Tô Phương Dung cứ thế bị kéo đến phòng bệnh của Lâm Huyền Vũ.

Vẫn là một mảng tối om, Tô Phương Dung hơi ngập ngừng, cánh cửa phòng ở sau lưng đóng lại, cô không còn đường lui nữa, chỉ có thể mặt dày qua đó thôi. Cô tìm công tắc bật điện trước rồi mở ra.

Quay đầu lại nhìn, Lâm Huyền Vũ ngồi trên giường, gương mặt không có biểu cảm gì cả.

Tô Phương Dung cau mày, bầu không khí hơi ngưỡng ngập. Cô cũng không biết nói gì thì được. Cũng may, cô có nghe qua Tần Lệ Phong bảo tình hình bây giờ không được tốt lắm, hình như…

“Tô Phương Dung đúng không?”

Lâm Huyền Vũ đột nhiên lên tiếng làm Tô Phương Dung giật cả mình, trong mắt cô là sự nghi ngờ: “Không phải bác…”

Lâm Huyền Vũ rất bình tĩnh, bà ta biết cô muốn hỏi cái gì nên nói: “Chỉ là cháu chưa nghĩ sau này phải giải quyết thế nào nên không muốn đối diện.”

Tô Phương Dung thấy khó hiểu: “Nhưng mà có thể nói thẳng ra mà, sao phải lừa anh ấy chứ?”

Lâm Huyền Vũ im lặng nhìn Tô Phương Dung để đánh giá, bà ta như đang chuẩn bị nói chuyện gì rất quan trọng vậy: “Tôi không lấy lợi từ nó thì không được gọi là lừa.”

Nghe thấy câu này, Tô Phương Dung bỗng thấy giận, cô nắm chặt bàn tay lại, nói: “Theo cháu thấy thì chắc bác còn chưa bao giờ coi anh ấy là con mình!”

Lâm Huyền Vũ nghe thấy thú vị, điều chỉnh lại tư thế một cách nhã nhặn: “Ồ.”

“Thế nhưng… tại sao chứ? Không phải bác là mẹ anh ấy sao?”

Lâm Huyền Vũ bật cười, nói: “Nó chỉ là kết quả của sự sai lầm của tôi với một người đàn ông mà tôi không yêu thôi.”

Tô Phương Dung không ngờ rằng những lời lạnh lùng như vậy lại được nói ra bởi một người mẹ. Cho dù cô không thích việc gắn mác đạo đức lên người khác, một người cũng làm mẹ như cho dù thế nào cũng sẽ không đối xử với con mình như thế.

Cô không nhịn được, tức giận nói; “Lẽ nào bác không từng nghĩ anh ấy mới là người vô tội sao? Sao lại phải chịu trách nhiệm cho chuyện của những người đi trước chứ.”

Nhìn Tô Phương Dung phẫn nộ, Lâm Huyền Vũ trở nên lạnh lùng, nụ cười khinh bỉ hiện lên trên gương mặt bà ta: “Vậy thì cô có quyền gì mà nói với tôi những lời này?”

Tô Phương Dung kinh ngạc, lúc trước có lẽ còn rất rõ ràng, thế nhưng bây giờ cô không thấy tự tin nữa.

Đúng vậy, cô có tư cách gì đây?

“Cô Tô.” Lâm Huyền Vũ đột nhiên gọi cô, Tô Phương Dung kinh ngạc quay đầu lại, bà ta hỏi: “Cô nghĩ cô sẽ đi được với nó rất xa sao?”

Tô Phương Dung không hiểu tại sao, không hiểu bà ta hỏi thế là có ý gì, không phải bà ta không quan tâm đến đứa con này sao? Sao lại quan tâm cuộc sống tình cảm của anh thế này?

Lâm Huyền Vũ tiếp tục nói: “Theo tôi được biết thì hình như bố nó không chấp nhận cô.”

Tô Phương Dung cau mày, bà ta tiếp tục nói: “Thân phận, địa vị không phù hợp, hai người ở bên nhau sẽ không hạnh phúc được đâu.”

“Vậy nên bác đang khuyên cháu chia tay với anh ấy sao?” Tô Phương Dung hạ giọng hỏi. Thế nhưng cô rõ hơn ai hết, Lâm Huyền Vũ nói không sai.

Lâm Huyền Vũ nhìn cô chằm chằm: “Nếu đã sớm biết là sai thì nên nhân cơ hội lúc này mà chia tay đi, đừng lãng phí thời gian cho những chuyện không có kết quả nữa.”

Tô Phương Dung gật đầu, ánh mắt của bà ta lạnh lẽo khiến người ta không dám nhìn thẳng, cô nói: “Kỳ lạ thật, bà Lâm, bác không chấp nhận anh ấy nhưng lại quan tâm đời sống tình cảm của anh ấy với cháu… dùng mọi cách để thuyết phục cháu, bảo cháu rời đi, không phải là vì cháu đã thành một hòn đá cản đường của bác rồi đấy chứ?”

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Lâm Huyền Vũ bật cười, mắt bà ta như sáng lên: “Cô Tô, hình như tôi hơi xem thường cô rồi.”

Tô Phương Dung nhướng mày, thì ra cô nói đúng rồi.

Cuối cùng, Lâm Huyền Vũ chỉ nói: “Cô muốn tốt cho nó là vì cô yêu nó, thế nhưng tôi hi vọng cô sẽ không bao giờ trở thành tôi của ngày hôm nay.”

Tô Phương Dung rời khỏi phòng bệnh của Lâm Huyền Vũ, Lục Tiểu Hy đang đứng ngoài cửa nhìn thấy cô thì đi lên đón: “Tôi nên gọi cô là cô Tô hay là chị dâu đây nhỉ?”

Tô Phương Dung im lặng nhìn cô gái, sự bình tĩnh đó khiến Lục Tiểu Hy nổi cả da gà: “Sao lại nhìn người ta thế chứ? Cho dù tôi xinh đẹp như hoa, nghiêng nước nghiêng thành thì cô cũng không nhìn như vậy được đâu.”

Tô Phương Dung cười, nói: “Tiểu Hy, anh trai cô rất trân trọng tình ruột thịt, hi vọng mấy người đừng làm tổn thương anh ấy.”

Lục Tiểu Hy ngơ ra, nhìn bóng lưng của cô, như đang suy nghĩ điều gì.

Bây giờ nói gì thì Tô Phương Dung cũng không muốn ở lại bệnh viện nữa, cô rời đi một mình, về đến chung cư Hải Thành.

Đứng trong phòng khách, nhìn một lượt căn phòng xa hoa này, sao tự nhiên cô lại nhớ căn chung cư nhỏ lúc trước cô ở với Gia Bảo nhỉ?

Lúc trước tự nhiên chuyển đến đây, bây giờ nhìn lại đúng là hơi xốc nổi.

Cô thực sự không ngủ nổi, vết thương cứ đau. Tô Phương Dung quyết định dậy dọn nhà để phân tán sự chú ý.

Làm cơm tối xong, cô định đến nhà bà Dương đón bé Tỉnh về nhưng vừa hay lại nhận được cuộc gọi của Trần Chính Cường.

Ở cửa khách sạn, Trần Chính Cường đang tiễn mấy vị khách quý.

Từ xa, anh ta nhìn thấy Tô Phương Dung đi từ xe taxi xuống nên vội vàng đi qua; “Tổ tông của tôi ơi cuối cùng cô cũng đến rồi.”

“Sao thế?” Tô Phương Dung trả tiền xe rồi đi vào trong với anh ta.

“Cũng không biết ông chủ làm sao, tối nay bị người ta mời rất nhiều rượu, lúc này chắc đang nghỉ ngơi trên phòng.”

Tô Phương Dung cau mày: “Không phải anh ấy tham gia mấy bữa ăn xã giao thế này không bao giờ uống rượu sao?”

“Tôi nói rồi mà, ai mà biết hôm nay có chuyện gì chứ?” Trần Chính Cường nói rồi nhìn thẳng vào cô: “Có lẽ là vì tâm trạng không tốt.”

Tô Phương Dung nghe xong, im lặng không nói gì.

Đi đến phòng VIP trên tầng, Trần Chính Cường đứng ở cửa: “Tôi còn có chuyện phải xử lý.”

Tô Phương Dung gật đầu, quay người đi vào.

Trong phòng ngủ chỉ có một chiếc đèn nhỏ, ánh sáng đó rất mờ ảo, người nằm trên giường không động đậy, mùi rượu rất nồng.

Cô nhìn anh, khẽ thở dài rồi đi qua cởi chiếc áo vest trên người anh xuống.

Khó khăn lắm mới cởi được chiếc áo ra, cô thở phào nhẹ nhõm. Ai mà biết vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy một đôi ngươi đen óng ánh.

Cô đơ ra rồi nhìn đi chỗ khác, bình tĩnh nói: “Sao anh lại uống nhiều rượu thế chứ?”

Tần Lệ Phong nhìn cô, ánh mắt thâm trầm: “Có phải em…”

Anh muốn nói gì đó nhưng lại lắc đầu, chỉ bảo: “Thôi bỏ đi.”

Tô Phương Dung cũng không hỏi thêm, cô kéo chăn đắp lên người anh: “Anh ngủ chút đi.”

Cô vừa định đi thì bị anh kéo lại, sau đó, đổ cả người vào lòng anh. Tô Phương Dung trợn trừng mắt lên, giãy giụa: “Tần Lệ Phong!”

Anh biết, lúc cô gọi cả họ cả tên thế này có nghĩa là cô giận thật rồi. Thế nhưng anh không muốn bỏ tay ra. Anh cứ ôm cô thật chặt trong lòng, không để cô trốn đi.

Advertisement
';
Advertisement