Hôn Nhân Hờ Với Chồng Phúc Hắc (full) - Tô Phương Dung - Tần Lệ Phong

Chương 187: Con sẽ trưởng thành.

Ba người lớn đều im lặng không ai nói một lời, bà Ngôn nhìn Tô Phương Dung, có vẻ đang trách là do cô nói chuyện bất cẩn, chuyện này làm sao mà đứa nhỏ biết được.

Tô Phương Dung không biết phải nói gì, nhưng người giám đốc phản ứng nhanh nhất, mỉm cười với Gia Bảo, nói: “Đó là một ngôi sao quảng cáo được công ty thuê để quay quảng cáo với tổng giám đốc mà thôi.”

Gia Bảo chớp mắt, gật đầu như thể đột nhiên hiểu ra: “Thì ra là đang quảng cáo.”

Sau đó, cậu bé cười vui vẻ quay lại nhìn Tô Phương Dung: “Mẹ, con ăn kem được không?”

Bà Ngôn lập tức nói: “Tất nhiên là được!” Bà ấy gọi người phục vụ.

Thấy Gia Bảo thỏa mãn và ăn rất vui vẻ, Tô Phương Dung không giải thích gì thêm.

Lúc này, cửa nhà hàng bị đẩy ra, giám đốc Ngôn vừa cầm cốc lên uống thì đột nhiên đặt xuống, sắc mặt thay đổi lập tức chỉnh sửa quần áo, nói: “Là tổng giám đốc đến!”

Thân thể Tô Phương Dung chấn động, quay lưng về phía cửa, cứng ngắc ngồi ở chỗ đó không đáp lại.

Người đi vào trong nháy mắt nhìn thấy được bên này, giám đốc Ngôn cười thật tươi, nhanh chóng bước tới: “Tổng giám đốc Tần, không ngờ lại gặp cậu ở đây, thật là trùng hợp. A, đúng rồi đây là vợ tôi.”

Bà Ngôn: “Xin chào tổng giám đốc Tần.”

Tần Lệ Phong lịch sự gật đầu nhẹ với bà ấy, sau đó ánh mắt lướt qua hai người họ, đi thẳng về phía sau.

Gia Bảo ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác: “Ủa, chú và dì đâu?”

Cậu bé lơ đãng quay đầu lại, đôi mắt to lập tức sáng lên: “Chú!”

Gia Bảo nhảy khỏi ghế, Tô Phương Dung muốn ngăn lại, nhưng đã quá muộn. Cậu bé vui vẻ chạy tới, trực tiếp ôm lấy anh, dụi mặt vào anh: “Chú ơi, sao chú không đến tìm cháu?”

Đôi mắt lạnh lùng của Tần Lệ Phong chợt dịu đi khi nhìn thấy Gia Bảo.

Anh cúi xuống, bế cậu bé lên, siết chặt rồi ở một nụ cười nhẹ: “Nặng rồi.”

Gia Bảo tự hào nói: “Đúng vậy! Giờ cháu ăn được nhiều rồi!”

“Rất tốt.”

Hai bàn tay nhỏ bé của Gia Bảo ngay lập tức ôm lấy cổ anh, làm nũng nói: “Chú ơi, sao chú không quay lại… mẹ bắt cháu mang đi mà chú cũng không biết!”

Tô Phương Dung trợn tròn mắt khi nghe được điều đó, gương mặt không thể tin được!

“Gia Bảo! Rốt cuộc con cũng là con trai của ai hả?”

Tần Lệ Phong nhướng mắt nhìn cô, nội dung trong mắt rất khó nắm bắt.

Gia Bảo thẳng thắn nói: “Con là con của mẹ! Nhưng con cũng là của chú! Cô giáo nói, mấy cái tốt nên chia sẻ với mọi người, mẹ ơi, mẹ đừng giấu con đi nhé!”

Tô Phương Dung nhất thời không nói nên lời.

Giám đốc Ngôn nhỏ giọng nói: “Đây là sức mạnh của tri thức!”

Tô Phương Dung: “…”

Tần Lệ Phong ôm lấy cậu bé, giọng nói không lớn không nhỏ nhưng đầy răn đe: “Ngay cả trẻ con cũng hiểu được đạo lý này.”

Tô Phương Dung nghe câu này thì cau mày.

Bà Ngôn chọc chọc chồng mình, giám đốc Ngôn vội vàng đứng ra hòa giải: “Tổng giám đốc Tần, đừng đứng đây nữa, nếu cậu không phiền thì cứ ngồi xuống với chúng tôi.”

Tô Phương Dung lúng túng chuyển tầm mắt đi, không nhìn anh nữa.

“Không, tôi đang đợi một người.”

Anh thu hồi ánh mắt, thả đứa nhỏ trên tay xuống rồi dùng đôi tay to sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu bé: “Ngoan.”

Gia Bảo nắm chặt tay anh không chịu buông ra: “Chú ơi, chú không muốn ăn cơm với chúng ta sao?” Thấy anh gật đầu thì Gia Bảo cuống lên: “Nhưng… nhưng mà từ trước đây nay chú đều cùng ăn cơm với chúng ta mà! Chú còn ngủ cùng giường với mẹ…”

Tô Phương Dung mặt đỏ bừng, kéo con trai qua, che cái miệng nhỏ nhắn của cậu bé lại: “Gia Bảo! Đừng nói lung tung nữa!”

Người giám đốc há hốc miệng, dưới sự ra hiệu của vợ, ông ta vội vàng che giấu vẻ thất thố, cười ngượng ngùng hai lần: “Ừm… chuyện đó, nếu như mọi người đã quá quen thuộc rồi nên ngồi cùng nhau là được rồi…”

Tô Phương Dung mím chặt môi: “Quên đi, nếu tổng giám đốc Tần đã có hẹn thì chúng ta cũng đừng làm phiền.”

Khi cô kéo Gia Bảo qua bên mình thì có người đi thẳng tới chỗ Tần Lệ Phong: “Anh Phong, sao anh còn chưa đi vào?”

Ôn Mỹ Kỳ từ xa nhìn thấy anh và Tô Phương Dung, tuy rằng trong lòng sắp nổ tung, nhưng cô ta vẫn rất hào phóng, thần sắc tự nhiên, dáng vẻ xinh đẹp đến mức làm cho người ta nghẹt thở.

Chỉ có một người đàn ông đẹp trai, có thân hình to lớn như Tần Lệ Phong đứng bên cạnh cô ta thì mới xứng đôi.

Một bức tranh như vậy đẹp đến chói lọi.

Lúc cô ta xuất hiện thì Tô Phương Dung cũng hiểu ra, cô đang kéo con trai mình, chuẩn bị rời đi, Gia Bảo đi được vài bước thì dừng lại, chạy về phía trước, đứng ở trước mặt Tần Lệ Phong, ngẩng đầu lên, lại nhìn Ôn Mỹ Kỳ, chỉ vào cô ta nói: “Chú ơi, khi nào thì đoạn phim quảng cáo của chú và dì này mới kết thúc?”

Tần Lệ Phong sững sờ, vẻ mặt của giám đốc Ngôn đột nhiên thay đổi, ông ta lặng lẽ lùi lại, giấu thân hình mập mạp sau lưng vợ…

Ôn Mỹ Kỳ nhướng mày, cúi người cười hỏi: “Nhóc con, cháu nói quảng cáo là có ý gì?”

“Chính là dì và chú luôn xuất hiện trên tivi, trên mạng cũng có ảnh của các người… ngoại trừ mẹ cháu ra thì chú cũng chưa bao giờ xuất hiện với những người phụ nữ khác…” Gia Bảo nói xong liền bối rối hỏi: “Chú ơi, đây không phải là đang chụp hình quảng cáo sao?”

Gương mặt của Tô Phương Dung lúc xanh lúc trắng, không biết giải thích thế nào, đành phải kéo con trai đi: “Gia Bảo, nghe mẹ nói, đó không phải là quảng cáo, thật ra là…”

Trước khi cô kịp nói xong thì một bàn tay to đã đặt lên đỉnh đầu của Gia Bảo.

Gia Bảo ngẩng đầu lên, Tần Lệ Phong kéo khóe môi dưới về phía cậu bé: “Con nói đúng, đó là quảng cáo.”

Sau khi nghe chú chính miệng thừa nhận thì cuối cùng Gia Bảo cũng mỉm cười vui vẻ: “Cháu biết rồi! Chú cũng giống như Gia Bảo, chú đang quay quảng cáo!”

“Đúng… đúng đúng đúng…” Giám đốc Ngôn vội vàng phụ họa, phóng đại biểu cảm của mình: “Gia Bảo thật thông minh! Vậy mà cháu còn có thể đoán được điều này!”

Bà Ngôn khinh thường nhìn ông ta, tuy rằng đang được người ta phát lương nhưng đối với kẻ dối trá đáng chân hai thuyền cũng không cần khách sáo như vậy!

Ôn Mỹ Kỳ mím môi buột miệng nói: “Bạn nhỏ, để dì nói cho con biết, không phải là…”

Có người đứng trước mặt cô, chiều cao của người đó mang theo khí thế khiến người ta không thể cãi lại: “Không phải cái gì?”

Ôn Mỹ Kỳ hơi trì trệ, mím môi, đôi mắt cong cong rủ xuống: “Không có chuyện gì…”

Tần Lệ Phong lúc này mới thu hồi ánh mắt, lúc này lại nhìn về phía Tô Phương Dung lần nữa, ánh mắt của anh khiến cô có chút khó hiểu.

Tô Phương Dung không muốn dây dưa ở đây nữa, Ôn Mỹ Kỳ mặc dù đã hóa trang, đội mũ và đeo kính gọng đen, nhưng sắc đẹp giống như hào quang, bất kể đi đến đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm! Đã có người dần dần bắt đầu chú ý tới nơi này, Tô Phương Dung thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Tần, chúng tôi đi trước đây.”

Cô cũng không nói thêm gì mà nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Gia Bảo rồi đi về bàn của mình.

Giám đốc Ngôn xấu hổ quá, trên mặt lộ ra nụ cười, chỉ có thể hàm hồ nói: “Tổng giám đốc Tần ăn cơm vui vẻ… vui vẻ…”

Đoàn người trở về chỗ ngồi của mình và không nhìn lại đây nữa.

“Anh Phong, đi thôi.” Ôn Mỹ Kỳ hạ vành mũ xuống, đặt tay lên cánh tay anh, thì thào nói: “Hình như có người nhận ra em.”

Tần Lệ Phong chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn cô ta: “Ôn Mỹ Kỳ…”

Anh chỉ vừa lên tiếng thì Ôn Mỹ Kỳ đã trốn ở trước mặt anh như sợ hãi, sau đó lùi vào ngực anh: “Có chó săn…”

Tần Lệ Phong đứng ở nơi đó, mím môi, đôi mắt rủ xuống, không nói gì, anh giơ tay ôm lấy vai cô ta, ôm ta cô vào lòng bảo vệ, sau đó đi lên lầu.

Hình ảnh của cả hai thật hoàn hảo, đẹp như tranh vẽ.

Bà Ngôn nhàn nhạt thở dài: “Vốn tưởng tổng giám đốc là người như thế nào, không ngờ…”

Giám đốc Ngôn nhanh chóng đá chân xuống gầm bàn, bà Ngôn cũng lập tức im lặng, giám đốc Ngôn mỉm cười với Tô Phương Dung, nói: “Điều là gặp dịp thì chơi mà thôi… Phương Dung, cô cũng đừng để bụng, tổng giám đốc Tần đối xử với cô cũng không tệ.”

Tô Phương Dung nhìn ông ta, chân thành nói: “Nếu bọn họ thật sự có thể ở bên nhau thì anh ấy cũng coi như là đã đạt được nguyện vọng.”

Giám đốc Ngôn cũng ngừng nói, nhưng trong lòng ông ta lại thở dài.

Lúc trước xem tin tức ông ta cũng không tin, dù sao thì với thân phận và địa vị của Tần Lệ Phong thì cho dù một ngày có tám hay mười bài báo về anh thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng anh đối xử tốt với Tô Phương Dung thì đó là điều mà mọi người rõ như ban ngày!

Tuy nhiên, sau khi đụng độ anh và Ôn Mỹ Kỳ thi giám đốc Ngôn sẽ không bao giờ nghĩ như vậy nữa. Càng áy náy hơn đó là trong trường hợp như thế này mà Tô Phương Dung còn vì chuyện riêng của ông ta đi cầu xin tổng giám đốc Tần, giám đốc Ngôn càng nhớ kỹ phần ân tình này!

Gia Bảo ăn quá nhiều kem cho nên muốn đi vệ sinh, Tô Phương Dung liền đưa cậu bé vào phòng vệ sinh nữ, nhưng mà Gia Bảo lại đứng ở cửa từ chối.

“Mẹ! Con là con trai, làm sao vào nhà vệ sinh nữ được? Nếu để bọn trẻ ở nhà trẻ biết thì chúng sẽ cười nhạo con!”

Tô Phương Dung ngồi xổm xuống, giữ tầm mắt ngang bằng với cậu bé: “Đây là lần đầu tiên con đến đây, cũng không quen lắm. Mẹ lo lắng con khi vào nhà vệ sinh nam một mình.”

“Con đã lớn rồi, không sao đâu!”

Tô Phương Dung bật cười, giơ tay cạo nhẹ cái mũi nhỏ của cậu bé: “Con còn biết thẹn thùng với mẹ sao?”

Hai bắp chân của cậu bé đã kẹp chặt, có thể thấy đã rất gấp rồi, nhưng mà cậu bé vẫn sống chết không đi vào nhà vệ sinh nữ!

Đúng lúc này thì một bóng đen đi đến trực tiếp cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Gia Bảo từ tay của cô: “Chú đưa con vào.”

“A! Chú!” Gia Bảo rất vui, không ngừng gật đầu: “Được ạ!” Cậu bé quay lại phất tay với Tô Phương Dung: “Mẹ ơi! Chú sẽ dẫn con vào nhà vệ sinh! Còn nữa, mẹ đừng đứng ở cửa nhà vệ sinh nam nữa, rất mất mặt đó!”

Tô Phương Dung: “…”

Cô không ngờ lại gặp anh lần thứ hai trong thời gian ngắn như vậy, cảm giác thật tồi tệ mà. Trong lúc cô vẫn chưa thể duy trì trạng thái bình như như trước thì anh không thể để cho cô duy trì bộ dáng tiêu sái sao?”

Trong nhà vệ sinh nam truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của Gia Bảo: “Wow…”

Một buồn cười truyền đến, ngay cả giọng nói cũng bị đè nén: “Đừng quá đố kỵ, con cũng sẽ lớn lên thôi”

“Nhưng khi nào thì Gia Bảo sẽ lớn lên? Lớn như chú vậy…”

“Nếu càng ngày càng ăn nhiều hoa quả… hẳn là nhanh.”

“Thật không? Thật tuyệt, cháu cũng muốn trở thành một con chim lớn!”

Nghe thấy đoạn đối thoại vừa xấu hổ vừa buồn cười bên trong, ngay cả chính Tô Phương Dung cũng không để ý khóe miệng mình nhếch lên nở nụ cười…

Advertisement
';
Advertisement