Hôn Nhân Hờ Với Chồng Phúc Hắc (full) - Tô Phương Dung - Tần Lệ Phong

Chương 196: Bạn trai cũ của cô vợ giấu mặt của tổng giám đốc Tần.

Trong bóng tối, có ánh đèn flash khẽ nháy lên…

Khi Tô Phương Dung trở lại công ty, vừa đi tới sảnh lầu một, liền nhìn thấy một người đàn ông đang đứng hút thuốc.

Cô bước tới: “Sao anh lại ở đây?”

“Đang đợi em đó.”

“Em?”

Tần Lệ Phong búng búng điếu thuốc: “Anh ta tìm em có việc gì vậy?”

Tô Phương Dung sáng tỏ: “Phú Quý nói cho anh biết?”

Tần Lệ Phong không trả lời, chỉ nhìn cô, Tô Phương Dung bật cười, cô cũng không biết Phú Quý đã trở thành tai mắt của anh từ lúc nào.

“Anh ta đang ở với em gái tôi, Thanh Vân… đang mang thai.”

Tần Lệ Phong nhíu mày: “Tìm em đòi tiền?”

Tô Phương Dung kinh ngạc nhìn anh: “Ngươi cũng quá giỏi đi, cái này mà anh cũng có thể đoán được?”

“Bọn họ đều là những người như vậy.” Tần Lệ Phong đưa tay ra: “Đưa đây.”

“Cái gì?”

Anh liếc cô một cái: “Đừng giả ngu.”

Tô Phương Dung bất đắc dĩ chậm rãi lấy ví tiền ra, anh cầm rồi mở ra, sắc mặt chợt trầm xuống: “Đưa hết?”

Tô Phương Dung lúng túng cười: “Dù sao cũng không có bao nhiêu.”

Tần Lệ Phong vẻ mặt như muốn nói: “Anh biết sẽ như thế này mà!”

Anh móc ví của mình ra, không thèm nhìn lại mà lấy hết số tiền bên trong đó ra rồi nhét vào ví của cô.

“Không, thật sự không cần, em có tiền…”Tô Phương Dung không quen đòi tiền của anh, muốn trả lại anh.

“Em lấy ra thử xem!” Tần Lệ Phong trừng mắt nhìn cô: “Khi nào thì em mới có trí nhớ tốt hơn? Em thấy rằng bọn họ làm hại em còn chưa đủ sao?”

Tô Phương Dung rũ mắt xuống thì thào: “Nói như thế nào thì Thanh Vân cũng là em gái của em…”

“Cô ta là cô nhi sao? Cần em lo lắng cho cô ta sao?”

Vốn tưởng rằng đây chỉ là một khúc nhạc dạo mà thôi, sau khi đưa tiền cho Triệu Gia Khiêm thì họ cũng không nói về chuyện này nữa. Nhưng mà không ngờ, các tiêu đề lớn trên báo ngày hôm sau đều là về “Scandal ngoại tình của người vợ giấu mặt hiện tại của Tần Lệ Phong!”

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Trần Chính Cường nhìn trộm gương mặt của ông chủ đối diện, đến thở cũng không dám.

Trên bàn có mấy tờ báo, tất cả đều có ảnh hưởng khá lớn, ảnh trên trang nhất rất lớn, biểu cảm của hai nhân vật trong đó được ống kính có độ phân giải cao chụp rất rõ ràng.

Trong ảnh, Tô Phương Dung trông có vẻ khó chịu, nhưng Triệu Gia Khiêm, người ngồi đối diện lại tỏ ra khiêm tốn và cầu xin.

Trong bài báo thì Triệu Gia Khiêm trở thành đồng nghiệp kiêm bạn trai cũ của Tô Phương Dung, vì Tô Phương Dung trèo lên cành cây cao của Tần Lệ Phong cho nên cô ghét bỏ bạn trai của mình, cuối cùng là chia tay anh ta! Đối mặt với lời cầu xin của bạn trai thì cô vẫn không hề bị lay chuyển…

“Là ai làm?” Tần Lệ Phong lạnh lùng nói.

“Phóng viên đã bí mật chụp ảnh nó.” Trần Chính Cường trả lời: “Cô Tô cũng bị liên lụy vì tin tức của cô Ôn, điều này đương nhiên thu hút sự chú ý của tất cả các bên. Vì vậy, các phóng viên từ lâu đã đứng gần công ty và tình cờ bị chụp ảnh này…”

Tần Lệ Phong châm thuốc, ánh mắt lạnh lùng quét tờ báo trên bàn: “Vừa vặn là mấy tòa soạn cùng đưa một tin sao?”

Trần Chính Cường im lặng một lúc rồi nói: “Tiền gửi về cho những tờ báo này là tài khoản ở nước ngoài.”

Tần Lệ Phong cười lạnh: “Quả nhiên có người muốn gây chuyện!”

“Tổng giám đốc Tần, anh có cần tôi gửi thư luật sư cho họ không?”

Tần Lệ Phong ngậm một ngụm thuốc lá, lạnh lùng nói: “Đừng lãng phí thời gian như vậy, ngược lại cho bọn họ thêm tài liệu!”

Trần Chính Cường hiểu ý: “Tôi sẽ lập tức đến gặp phương tiện truyền thông mà chúng ta đã hợp tác từ lâu!”

“Còn có.” Tần Lệ Phong nhướng mắt, từng chữ từng câu nói: “Đem tên khốn sau lưng lôi ra đây!”

“Vâng!”

Trong bộ phận phát triển thì cũng có rất nhiều lời mắng mỏ.

“Bây giờ những phương tiện truyền thông này quá vô đạo đức! Họ không thèm điều tra sự thật mà cứ viết một cách bừa bãi!”

“Đúng vậy! Tô Phương Dung yêu Triệu Gia Khiêm từ khi nào? Ngay từ đầu đã bị từ chối rồi có được không?”

“Hừm, đây là do có người ghen tị với quan hệ của Tô Phương Dung với tổng giám đốc Tần cho nên cố ý gây hiểu lầm! Thật sự là vô liêm sỉ mà!”

Phú Quý mắng dữ dội nhất, sau đó quay đầu nhìn Tô Phương Dung, vỗ bàn làm cho cô kinh sợ.

“Phương Dung! Cùng tôi đi gặp đám truyền thông tính sổ đi! Hôm nay tôi phải hỏi mấy chuyện này cho rõ ràng, rốt cuộc là ai lại cứ dây dưa mãi không tha vậy!”

Tô Phương Dung nhìn xung quanh, tất cả đồng nghiệp của cô đều tràn đầy phẫn nộ, nói thật, cô thực sự rất cảm động. Nhưng mà cô vẫn trấn an mọi người rằng: “Truyền thông muốn viết cái gì thì cứ viết thôi, họ cũng không quan tâm vấn đề này đúng hay sai mà chỉ quan tâm đến việc bán được bao nhiêu báo mà thôi. Vì vậy, cho dù là đi tìm bọn họ nói lý thì cũng chỉ nhận được một lời xin lỗi không chân thành mà thôi.”

“Đúng vậy, Phương Ngôn nói đúng.” Lúc này giám đốc Ngôn cũng đi tới: “Làm như vậy thì càng khiến cho mấy người có tâm có nhiều không gian để phát huy hơn!”

Ông ta đến bên cạnh Tô Phương Dung, an ủi: “Phương Dung, cô đừng suy nghĩ nhiều nữa, cứ coi như không có chuyện gì đi.”

Tô Phương Dung cười gật đầu: “Vâng!”

Phú Quý liếc cô một cái: “Tôi chỉ sợ cô càng muốn nhân nhượng cho qua chuyện thì bọn họ cũng không chịu.”

Anh ta cũng không nói nhiều, quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Giám đốc Ngôn bảo những người khác tản đi sau đó quay đầu nói nhỏ: “Phương Dung, mặc kệ là ai nếu dám bắt nạt cô thì cô cứ nói đi! Giám đốc tôi sẽ là người không tha cho người đó trước!”

Tô Phương Dung cười to, sau đó nhịn không được cười ra tiếng, nghiêm nghị nói: “Vâng! Tôi nhớ kỹ rồi!”

“Cố lên, cố lên!” Giám đốc Ngôn dùng tay ra hiệu cho cô cố lên.

Giám đốc Ngôn và các đồng nghiệp bảo vệ cô như thế này khiến lòng Tô Phương Dung ấm áp, cô không quan tâm đến bài báo đó một chút nào.

Lúc này, chỉ có một người nói: “Nhìn xem! Người phỏng vấn trực tiếp trên trang web X là Triệu Gia Khiêm!”

“Hả? Nó ở đâu?”

“Mau đưa cho tôi địa chỉ URL đi!”

Giám đốc Ngôn không quan tâm đến việc thúc giục mọi người làm việc nên vội vàng chạy tới, nói: “Để tôi xem!”

Sau đó Phú Quý trượt ghế về phía Tô Phương Dung và cùng cô xem trên điện thoại di động.

Đây là chương trình trò chuyện trực tiếp trên một trang web nào đó, trong video, Triệu Gia Khiêm bật khóc kể về “lịch sử tình ái” của mình với Tô Phương Dung. Sau đó thì có một ông trùm kinh doanh giàu có, có thân phận và bối cảnh đã làm như thế nào để cướp mất tình yêu của anh ta.

Lần này là văn phòng như bầy ong vỡ tổ!

“Mẹ nó! Anh ta vẫn còn là một người đàn ông sao? Sao anh ta lại có thể nói như vậy?”

“Trời ạ, anh ta bị điên rồi sao? Tổng giám đốc Tần bỏ qua cho anh ta mới là lạ đó!”

“Tô Phương Dung! Gọi Tổng giám đốc Tần mau đi, để cho anh ấy dọn dẹp cặn bã này!”

Tô Phương Dung cũng nhíu mày, cô nhớ tới những gì Tần Lệ Phong đã nói, để anh đối phó với những người như vậy…

Ngẫm lại, hay là thôi đi.

Một người không có hạn cuối như Triệu Gia Khiêm thì nhiều lắm là diễn một tên hề mà thôi, thậm chí anh ta còn không có tư cách đứng ngang hàng với Tần Lệ Phong!

Nếu bảo Tần Lệ Phong đi đối phó với một người như vậy thì cô sợ rằng sẽ làm bẩn tay anh!

Vì vậy, cô đã bình tĩnh đóng video lại.

Phú Quý nhìn cô chằm chằm: “Chuyện này mà cô cũng có thể chịu đựng được sao?”

Tô Phương Dung cười nói: “Nếu tôi không nhịn được thì đúng là tự hạ thấp bản thân mình rồi đó!”

Phú Quý kinh ngạc nhìn cô, một lúc lâu sau mới nói: “Phương Dung, cô thật sự đã thay đổi.”

“Trở nên hấp dẫn hơn?” Tô Phương Dung chớp mắt nhìn anh ta, nói đùa: “Hiện tại tôi cũng được xem là người nổi tiếng trên mạng rồi đúng không?”

Phú Quý bị cô làm cho buồn cười: “Tôi nói cô gái, trái tim của cô không khỏi quá lớn đi?” Sau đó anh ta lắc đầu thở dài nói: “Hiện tại cô còn hơn cả người nổi tiếng trên mạng, cô chính là nữ hoàng scandal rồi!”

Tô Phương Dung cười đến không tim không phổi: “Đúng vậy, tôi cũng có may mắn nếm thử cảm giác nổi như cồn rồi!”

Những đồng nghiệp khác nghe xong đều cảm thấy buồn cười thấy tâm trạng của cô tốt như vậy thì mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, thậm chí bầu không khí trong toàn bộ văn phòng cũng dịu đi rất nhiều.

Phú Quý nói: “Cô thật sự không định để ông chủ ra tay dạy dỗ tên Triệu Gia Khiêm đó sao?”

Tô Phương Dung lắc đầu: “Anh đã đủ bận rồi, sao phải phân thân đi đối phó một tên cặn bã như vậy chứ?”

“Nhưng cái tên này đã đè đầu cưỡi cổ cô rồi, nếu không ra tay thì cũng quá khó nhìn đi!”

Tô Phương Dung nhìn thoáng qua, nhàn nhạt nói: “Một người như vậy không xứng làm anh Phong ra tay!”

“Ôi trời, anh Phong nhà anh Phong, kêu cũng thân thiết nhỉ!”

“Ha ha, cũng chỉ Tô Phương Dung của chúng ta mới đủ tư cách được gọi tổng giám đốc như thế này.”

“Ha ha… đúng vậy, ngay cả bộ phận phát triển cũng cảm thấy tương lai rộng mở rồi!”

Tô Phương Dung cười cười, cố ý cau mày nói: “Tổng giám đốc Tần nói, rồi, không được dựa vào quan hệ để đi lên!”

Có người lập tức nói đùa: “Bà chủ đã lên tiếng rồi, mọi người còn không quy củ đi!”

Nhất thời thì cả phòng vang lên tiếng cười.

Tần Lệ Phong cũng biết đến chuyện video, đầu tiên anh đến phòng phát triển, ngoài ý muốn nghe thấy đối thoại bên trong.

Đứng ở cửa thì khóe miệng anh không khỏi nở nụ cười, vốn là anh đang tức giận nhưng mà cũng bị mấy câu nói của Tô Phương Dung làm dịu đi.

Còn gì tự hào và hài lòng hơn khi mình có một người phụ nữ như vậy chứ?

Quả thực, anh vô cùng ghét bỏ Triệu Gia Khiêm, từ trong miệng của loại người này nói có quan hệ với Tô Phương Dung thì cũng là một điều sỉ nhục! Tuy nhiên, khi Tô Phương Dung nói rằng anh ta không xứng đứng ngang hàng với mình thì anh lập tức bình thường trở lại, trong lòng có cảm giác thông suốt!

Nhìn người phụ nữ đang tươi cười bên trong, Tần Lệ Phong cũng an tâm.

Anh xoay người rời đi, ánh mắt có chút lạnh đi, hai tay chậm rãi siết chặt, khóe miệng đầy vẻ lạnh lùng.

Tuy nói như vậy, nhưng không có nghĩa là anh sẽ thật sự buông tha cho tên khốn nạn kia!

Advertisement
';
Advertisement