Hôn Nhân Hờ Với Chồng Phúc Hắc (full) - Tô Phương Dung - Tần Lệ Phong

Chương 203:Anh muốn lập tức cưới em về nhà.

Tần Lệ Phong về sớm hơn dự kiến một chút, Tô Phương Dung vội vàng đi vào bếp hâm nóng lại thức ăn, nhưng anh lại kéo tay cô đi vào phòng khách.

“Gia Bảo ngủ rồi sao?”

Cô cười gật đầu: “Tuy rằng đòi phải đợi anh, thế nhưng mới có năm phút đã không chịu nổi rồi.”

Anh chớp mắt một cái, dừng lại một chút rồi đột ngột nói: “Hôn lễ của chúng ta sẽ được tổ chức vào ngày mùng năm tháng sau.”

“Nhanh như vậy sao?”Tô Phương Dung rất hiểu Tần Lệ Phong, những việc anh ấy đã quyết định thì nhất định phải làm, chỉ là không nghĩ lại nhanh như vậy.

Tô Phương Dung trêu ghẹo nói: “Này, anh Tần, em kết hôn, sao em lại không biết vậy?”

Tần Lệ Phong cụp mắt xuống, giữa hai lông mày có một nếp nhăn: “Anh vốn không nghĩ sẽ nhanh như vậy, nhưng sau đó anh lại nghĩ, nhanh cưới em về thì anh mới yên tâm được.”

Anh còn nói: “Sáng mai hãy về nhà mẹ đẻ của em một chuyến.”

Cô ngạc nhiên hỏi: “Vì sao?”

“Chúng ta kết hôn, lẽ ra họ phải biết trước.”

Tô Phương Dung gật đầu: “Nói cũng phải.”

Tần Lệ Phong liếc mắt nhìn cô, nhéo nhéo gương mặt của cô: “Mau đi tắm rồi ngủ sớm đi, sáng mai sẽ rất bận rộn đấy.”

“Vậy bữa ăn tối…”

“Anh ăn ở bên ngoài rồi.”Tần Lệ Phong mỉm cười: “Em đi tắm trước, ở trên giường đợi anh.”

“…”

Đêm đó, anh vô cùng điên cuồng, giống như muốn dùng hết sức lực ở trên người cô vậy.

Buổi sáng, sau khi đưa Gia Bảo tới nhà trẻ, hai người liền chạy xe đến nhà họ Tô.

Sắp tới buổi trưa, Tô Bác Kiến ngồi ở trong sân chơi cờ, thấy Tô Phương Dung thì có chút kinh ngạc: “Phương Dung, con lại đột nhiên trở về đây?”

Tô Phương Dung quay đầu lại, thấy Tần Lệ Phong đi theo vào, đi tới trước mặt Tô Bác Kiến nói: “Chú, con và Tô Phương Dung sắp kết hôn rồi.”Nghe được câu này, Tô Bác Kiến sửng sốt nắm chặt quân cờ trong tay, gương mặt tươi cười, dần dần bình tĩnh lại.

“Quyết định xong hết rồi ạ.”Tô Phương Dung gật đầu: “Mùng năm tháng sau.”

Tô Bác Kiến nhìn rất vui vẻ, vỗ vỗ tay của cô, ánh mắt lại nhìn về Tần Lệ Phong, trong mắt mang theo một tia sáng mơ hồ: “Chú giao con gái cho con, con nhất định phải đối xử thật lòng với nó.”

Tần Lệ Phong gật đầu, cằm hơi bạnh ra nói: “Con nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy.”

“Còn con nữa.”Tô Bác Kiến nhìn Tô Phương Dung, lần thứ hai căn dặn: “Tính tình của con cũng nên khiêm tốn một chút, lập gia đình, có đôi khi không nên ngang bướng nữa, hai vợ chồng quan trọng là phải hòa thuận, biết không?”

“Đã biết ạ!”Tô Phương Dung một bên đáp lời, một bên nhỏ giọng oán giận: “Bố chỉ biết vạch trần khuyết điểm của con, rốt cuộc ai mới là con của bố chứ!”

Phó Ngữ Anh nhìn thấy hai người đến, vui vẻ biết bao nhiêu, vội vã đi ra ngoài mua thức ăn về làm cơm.

Tô Phương Dung và Tô Bác Kiến ngồi chung một chỗ, nói về chuyện hôn lễ, thật ra cô cũng không phải rất rõ ràng, việc này cho tới bây giờ đều là Tần Lệ Phong quyết định.

Tần Lệ Phong đứng ở bên ngoài sân hút thuốc, chẳng biết đang suy nghĩ gì, bên chân đã đầy tàn thuốc.

Rất nhanh, mùi thức ăn từ nhà bếp truyền tới. Phó Ngữ Anh đi ra, nói: “Đừng nói chuyện nữa, ăn cơm trước đi, ăn xong rồi lại nói tiếp.”

“Được.”Tần Lệ Phong muốn đi hỗ trợ, bị Tô Bác Kiến ngăn lại: “Con ngồi ở đây uống trà với chú, chúng ta tiếp tục nói.”

Tần Lệ Phong không muốn phá hỏng tâm trạng của ông ấy nên gật đầu.

Cơm trưa rất phong phú, Tô Phương Dung ăn không chừa món nào. Bố mẹ Tô nhìn con gái ăn không giữ hình tượng như vậy, không khỏi có chút xấu hổ.

Phó Ngữ Anh đưa cho Tần Lệ Phong một đĩa đồ ăn, sợ anh ăn không đủ no, Tần Lệ Phong nói tiếng cám ơn, chậm rãi ăn.

So sánh như vậy, Tô Bác Kiến không khỏi có chút đau đầu, rốt cuộc anh chàng này coi trọng Tô Phương Dung ở chỗ nào chứ?

“Phương Dung, mặt của con sao lại đỏ lên vậy?”Phó Ngữ Anh nhìn trên mặt Tô Phương đỏ bừng, không khỏi nghi ngờ.

Tô Phương Dung dừng đũa, đang định nói là bị anh ấy nhéo trên đường tới đây, ai biết Tần Lệ Phong lại nhàn nhạt nói một câu: “Do cô ấy đụng vào tường.”

Tô Phương Dung cứng ngắc quay đầu nhìn anh ấy chằm chằm, nhưng anh ấy làm như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ăn.

Phó Ngữ Anh nhận ra dáng vẻ là lạ của hai người, Tô Bác Kiến uống một hớp rượu: “Phương Dung từ nhỏ đã liều lĩnh rồi, đã vậy còn ngu ngốc không nghe người khác khuyên bảo.”

Tô Phương Dung nhắm mắt, vừa bất đắc dĩ lại có chút ngượng ngùng: “Bố, để con nhắc bố một chút. Con mới là con gái ruột của bố!”

Tô Bác Kiến cười cười: “Hiện tại may là có con chăm sóc nó, chú cũng cảm thấy yên tâm rồi.”

“Anh ấy chăm sóc con ư? Anh ấy không bắt nạt con là may lắm rồi.”Tô Phương Dung bất mãn nhỏ giọng nói lầm bầm.

“Lầm bầm cái gì?”Tô Bác Kiến trừng Tô Phương Dung liếc mắt: “Lúc ăn cơm thì nên yên tĩnh, nhìn Phong đi kìa, con đúng là không biết mình kém cỏi như thế nào!”

Tô Phương Dung cảm thấy mình oan ức vô cùng, quay đầu nhìn người ngồi bên cạnh, lòng dạ hẹp hòi đạp lên giày của anh ấy một phát.

Lông mày Tần Lệ Phong giật giật: “Phương Dung tính tình tốt, bình thường sẽ không tức giận.”

“Con không cần nói thay nó, nó là dạng gì, chẳng lẽ chúng ta không biết sao?”Tô Bác Kiến bất lực thở dài.

Tô Phương Dung không phục thè lưỡi.

Vừa vặn bị Tô Bác Kiến nhìn thấy: “Con xem nó kìa, vẫn không phục.”

Tần Lệ Phong nhếch khóe miệng: “Con thích nhìn thấy Phương Dung như vậy.”

Tô Phương Dung liếc mắt, rất bất mãn, chỉ biết ở trước mặt bố mẹ giả làm người tốt!

“Con cũng đừng nhường nhịn nó, con bé này không đánh không nên người!”

Tô Bác Kiến cười nói xong, Phó Ngữ Anh liền cười trộm.

Nghe bó nói như vậy, Tô Phương Dung trợn tròn mắt: “Bố! Dù sao bố cũng là thành phần tri thức, sao có thể bạo lực gia đình như thế chứ?”

“Đây là phương pháp giáo dục kiểu Thanh Hoa, thỉnh thoảng dùng một chút cũng không sao.”

Tần Lệ Phong cười, vỗ vỗ tay Tô Phương Dung: “Anh vẫn luôn là một học sinh học gì dùng nấy.”

Tô Phương Dung trừng mắt nhìn anh, thu tay về, ngẩng đầu nói: “Anh dám!”

“Ừ, anh không dám.”

Tô Bác Kiến nhìn cặp vợ chồng son tình cảm thắm thiết, coi như là yên tâm.

Hai người ăn cơm xong, bố mẹ Tô lấy lý do đi thăm người thân, để lại không gian riêng cho hai người họ.

Ăn no, Tô Phương Dung nằm ở trên giường không muốn nhúc nhích, cũng chỉ có về nhà mới được hưởng thụ cảm giác thoải mái này.

Tần Lệ Phong nhìn cô, nhéo một cái lên lưng cô: “Nuôi mập một chút cũng tốt, anh rất thích.”

Nghe thấy thế Tô Phương Dung bật người ngồi dậy: “Anh nói em béo sao?”

Tần Lệ Phong nhướng mày: “Em không biết mình béo ư?”

Tô Phương Dung trừng mắt nhìn anh: “Béo là phúc, hơn nữa, em không có ăn cơm nhà anh.”

Tần Lệ Phong nhướng mày một cái: “Có gan thì nói lại lần nữa.”

“Em không có, không có, không có.”Cô liều mạng lắc đầu.

Tần Lệ Phong nở nụ cười, nghịch tóc của cô: “Tô Phương Dung.”

“Ừ?”

“Em nói xem mỗi tối chúng ta đều vô cùng nỗ lực, vì sao bụng em lại không có động tĩnh gì vậy.”Bàn tay anh xoa nhẹ lên bụng của cô.

Bụng nóng lên, Tô Phương Dung có chút xấu hổ: “Em cũng không phải gà mái đẻ trứng, nói có là có.”

“Không liên quan, em cũng có thể đẻ nhiều như vậy.”

“Anh có ý gì?”

“Bao nhiêu đứa con, anh đều nuôi được.”

“Không biết xấu hổ, ai muốn sinh cho anh nhiều như vậy chứ.”

“Anh đây.”

Tô Phương Dung vuốt mi tâm: “…”

Tần Lệ Phong tiến đến gần, sau đó hôn cô.

Một cái chạm nhẹ nhàng trên môi, Tần Lệ Phong híp mắt, ôm eo cô, khiến nụ hôn càng sâu hơn.

Chỉ chốc lát, hai người tách ra, đều thở hồng hộc.

Tô Phương Dung đỏ mặt nhìn anh, lè lưỡi: “Lá gan ghê gớm thật, cũng không sợ bố mẹ em thấy.”

“Chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, em còn sợ gì chứ?”Tần Lệ Phong nhìn cô: “Không bằng, chúng ta lại làm một lần nữa đi.”

Tô Phương Dung sửng sốt, mới biết được anh nói cái gì: “Anh…”

Tần Lệ Phong cười cười, vỗ vỗ mặt của cô: “Đứng dậy đi.”

Cô bị anh kéo lên: “Làm gì vậy?”

“Anh đưa em ra ngoài chơi.”Anh nói.

Buổi chiều, sân chơi.

Tô Phương Dung đi tới nơi như thế này, cảm thấy hơi không thích hợp, nhưng không thể phủ nhận không khí náo nhiệt ở đây rất dễ tạo cảm hứng.

Không nghĩ tới, vừa tới cửa đã gặp người quen.

Cư Hàn Quân là người đầu tiên nhìn thấy Tô Phương Dung cách đó không xa, ánh mắt sáng ngời, mang theo bạn gái đi tới.

“Tổng giám đốc Tần.”Anh ta gật đầu chào hỏi, ánh mắt lại nhìn Tô Phương Dung đang đứng ở bên cạnh. Tần Lệ Phong nhìn anh ta một cái, vẫn chưa đáp lại. Tô Phương Dung tiến đến bên tai nói một câu: “Anh có thể phong độ một chút được không?”

Tần Lệ Phong không nói chuyện, ánh mắt lại nhìn cô gái bên cạnh Cư Hàn Quân.

Cô gái này đeo một chiếc khăn quàng cổ, giấu gương mặt thật cẩn thận.

Anh thản nhiên nói: “Tổng giám đốc Cư, đây là bạn gái anh à?”

Cư Hàn Quân ôm chặt eo của cô gái, ánh mắt tùy ý dừng lại trên người Tô Phương Dung: “Không, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường.”

Tần Lệ Phong nhìn chằm chằm Ôn Mỹ Kỳ, mắt híp lại, chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra được cô ấy.

Anh đột nhiên xoay người: “Chúng tôi đi trước.”

Cư Hàn Quân nở nụ cười: “Tổng giám đốc Tần, đều là đến đây chơi, chi bằng chúng ta chơi cùng nhau chắc sẽ vui lắm.”

Tần Lệ Phong nhướng mày một cái, đứng ở đó thật lâu cũng không nói gì, đối với Cư Hàn Quân mà nói như vậy đồng nghĩa với đồng ý.

Bốn người kì lạ đi chung với nhau, toàn bộ quá trình Tô Phương Dung đều im lặng, Ôn Mỹ Kỳ cũng không nói.

“Hay là chúng ta tới nhà ma đi.”Cư Hàn Quân nói.

Tô Phương Dung lúng túng cười cười: “Không cần đâu.”Lúc này, Tần Lệ Phong đột nhiên cầm tay cô, quay đầu nhìn cô cười: “Cùng nhau đi.”

Bốn người đang chuẩn bị đi vào, còn chưa tới cửa đã nghe thấy một âm thanh kinh khủng.

Tô Phương Dung run lên. Tần Lệ Phong cúi đầu, nhìn cô một cái: “Em kém như vậy sao?”

Tô Phương Dung nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ấy: “Em sợ nhất là những thứ như yêu ma quỷ quái gì đó.”

Cư Hàn Quân liếc mắt nhìn cô: “Cô Tô, hình như cô không vui khi chơi cái này?”

Ánh mắt của Ôn Mỹ Kỳ cũng nhìn về phía Tô Phương Dung.

Tô Phương Dung cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc: “Không cần đổi, không lại làm mọi người mất hứng.”

Tần Lệ Phong lắc đầu bật cười, thấp giọng nói: “Không phải là không muốn chơi sao?”

Tô Phương Dung ưỡn ngực, vẻ mặt hào phóng: “Hiện tại… muốn chơi rồi.”

“Ồ.”Tần Lệ Phong hứng thú gật đầu, dẫn đầu đi vào nhà ma.

Cư Hàn Quân theo ở phía sau, lúc đi ngang qua Tô Phương Dung liền nhắc nhở: “Nếu cô không vào thì sẽ mất dấu chúng tôi đấy?”

Cư Hàn Quân nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt sáng lên, lộ vẻ hăng hái.

Nhìn hai người đi ở phía trước, Ôn Mỹ Kỳ híp mắt lại, nhìn thấu được sự thích thú của Cư Hàn Quân: “Cư Hàn Quân, anh rung động rồi.”Khóe miệng cô ta cong lên mang theo vẻ tự tin, không giấu vào đâu được.

Advertisement
';
Advertisement