Hôn Nhân Hờ Với Chồng Phúc Hắc (full) - Tô Phương Dung - Tần Lệ Phong

Chương 25: Chú cần bạn gái không?

Tô Phương Dung suy đi nghĩ lại vẫn quyết định không động đến tiền trong thẻ Tần Lệ Phong.

Cô muốn gọi một cuộc điện thoại cuối cùng cho chủ cho thuê nhà, nếu như chủ nhà vẫn khăng khăng muốn cô dọn đi thì cô chỉ có thể dẫn Gia Bảo ở tạm ở nhà nghỉ tập thể trước, tạm thời cô vẫn có thể trả tiền giường ngủ mấy chục ngàn được.

Aiz, chỉ là phải để con trai chịu thiệt thòi.

Nhưng khi cô gọi cho chủ cho thuê nhà thì người ta vui mừng nói cho cô biết đã bán nhà rồi, nếu cô có chuyện gì thì tìm chủ nhà mới đi, không còn liên quan gì đến chủ cũ nữal Tô Phương Dung ngẩn ra, bán nhà rồi?

Cô muốn truy hỏi số điện thoại của chủ nhà mới nhưng đối phương lại cúp điện thoại, lúc cô gọi lại thì chỉ có tiếng máy bận.

Tô Phương Dung để điện thoại di động xuống, cô nhìn chung quanh một vòng, thật không hiểu người nào tốn nhiều tiền đi mua một căn nhà cũ như thế?

Cô lại nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng quyết định trước cứ dọn dẹp nhà lại như ban đầu. Về phần tiên thuê phòng, chắc chăn chủ nhà mới sẽ liên lạc với cô, đến lúc đó cô sẽ thương lượng với người ta cũng không muộn, hi vọng người đó hiểu tình cảm và lý lẽ hơn chủ cũ.

Tô Phương Dung dọn đẹp cho tới trưa, buổi chiều cô phải đến công ty, Phú Quý vừa thấy cô thì lại làm đủ loại chà đạp.

“Ôi dào, Phương Dung của tôi, cô đã đi đâu vậy? Nhớ muốn chết người ta rồi!”

Tô Phương Dung cẩn thận che chở mặt của mình rồi cười nói: “Trong nhà có chút chuyện.”

“Ha ha, cô chỉ mới vào làm chưa được mây ngày mà đã có nhiều chuyện như vậy, cẩn thận hổ mặt cười sẽ xử cô đấy!”

Các đồng nghiệp đều lén gọi giám đốc Ngôn là hổ mặt cười, bất kể gặp phải chuyện gì cũng cười, bị xử phạt cũng cười.

“Lát nữa tôi sẽ đi tìm giám đốc xin nghỉ thêm.”

Tô Phương Dung mở máy tính ra, sửa sang lại bàn làm việc rôi đứng dậy đi vào phòng làm việc của giám đốc.

Cô gõ cửa đi vào, giám đốc Ngôn đang tiếp khách nên cô vội nói: “Giám đốc Ngôn, nếu ông bận thì lát nữa tôi sẽ quay lại.”

Người đàn ông ngồi đưa lưng vê phía cô nghe thấy giọng nói của cô thì thân thể lặng lẽ chấn động.

Thế nhưng, chỉ qua mấy giây lại khôi phục như lúc ban đầu.

Giám đốc Ngôn gật đầu nhưng sau đó lại gọi cô lại: “Tô Phương Dung, ở đây có bản hợp đồng, lát nữa cô đến tập đoàn Duyệt Lai tự mình đưa cho giám đốc Lý đi”

“Được”

Tô Phương Dung đi tới nhận lấy hợp đồng, lúc cô xoay người thì tùy ý nhìn lướt qua người đàn ông ngồi ở đối diện.

Bởi vì cô đứng bên hông, hơn nữa còn bị cánh tay đang chống lên trán của anh ta cản lại nên cô không thấy rõ lắm, cô chỉ thấy tai trái anh ta đeo một hoa tai đính đen.

Tô Phương Dung không nhìn nhiều mà cầm hợp đồng đi ra ngoài.

Giám đốc Ngôn lập tức cười nói: “Tổng giám đốc Quý, chúng ta tiếp tục đi”

Tô Phương Dung quay lại chào hỏi Phú Quý rồi cầm hợp đồng đi ra khỏi công ty.

Khi cô đi tới trước cửa công ty thì một chiếc Bentley màu trắng đập vào tâm mắt.

Cô dừng bước, cảm thấy chiếc xe này rất quen thuộc giống như đã từng thấy ở đâu đó…

Tô Phương Dung không muốn lãng phí thời gian vì vấn đề vô vị nên lướt qua chiếc xe đó, cô đứng ven đường vươn tay gọi taxi đến tập đoàn Duyệt Lai.

Ai ngờ sau khi đi tới tập đoàn Duyệt Lai thì được thông báo là giám đốc Lý đang mở cuộc họp ban ngành nên Tô Phương Dung chỉ có ngồi đó kiên nhẫn chờ ông ta. Thế nhưng cô lại phải đợi đến tận lúc tan ca, nhân viên bên trong công ty đã lục tục rời đi mà vẫn không thấy giám đốc Lý ra ngoài.

Tô Phương Dung sốt ruột nhìn đồng hồ đeo tay, cô gọi điện thoại cho dì Dương: “Dì Dương, cháu vẫn chưa làm xong việc, nhờ dì chăm Gia Bảo giúp.”

Dì Dương hớn hở đồng ý nến Tô Phương Dung mới yên lòng hơn.

Tần Lệ Phong rời khỏi công ty lên chiếc xe Cadillac One màu đen của anh, Trần Chính Cường nghiêng đầu nói: “Tổng giám đốc Tần, tám giờ tối có bữa tiệc với một lãnh đạo lớn, bây giờ anh có muốn đi ăn chút gì đó không?”

Tần Lệ Phong vẫn tập trung nhìn máy vi tính, chỉ đáp “Ừ” một tiếng.

Trần Chính Cường lập tức nói với tài xế: ‘Đến Tân Quang.”

Đã là bữa tiệc thì sẽ khó tránh khỏi ăn uống linh đình, Tân Lệ Phong quen ăn một chút cháo ở chỗ này trước, vừa tránh để bụng rỗng uống rượu mà còn tốt cho dạ dày.

Ngón tay đang gõ chữ.của anh hơi ngừng lại.

Bây giờ anh lại.muốn,ăn một tô mỳ sợi giá rẻ hơn là cháo Tân Quang…

“Không đi đến đó” Anh trầm ổn lên tiếng.

Trần Chính Cường hơi ngạc nhiên hỏi: “Vậy anh muốn đi ăn ở đâu?”

Chiếc xe Cadillac One màu đen chậm rãi dừng ở ngõ hẻm chật chội.

Bởi vì đang giờ tan ca nên thân xe khổng lồ rất khó chen vào, Trần Chính Cường nói với vẻ khó xử: “Tổng giám đốc Tân, xe không vào được nữa.

Tần Lệ Phong ngẩng đầu đóng laptop lại: “Chờ ở đây đi.” Anh nói xong thì đẩy cửa đi xuống.

Anh đi xuyên qua ngõ hẻm hẹp vào khu nhà, bên trong rất náo nhiệt: Có bà thím ngồi ở trên ghế đẩu nhỏ vừa lặt rau vừa nói chuyện, còn có ông,cụ vừa ngồi chơi cờ tướng vừa chờ ăn cơm tối, mấy đứa trẻ đùa giốn đuổi nhau… dường như ở nơi được thắp sáng bằng hàng triệu ngọn đèn dầu này có thể xua tan đi sự cô đơn của cả thế giới.

Tần Lệ Phong có thân hình cao lớn và khí độ bất phàm nên cho dù đi đến đâu cũng hấp dân ánh mắt của mọi người, thỉnh thoảng bọn họ lại chụm đầu bàn tán.

Anh đi thẳng vào bên trong tòa nhà rồi đi lên bằng chiếc thang máy cứ phát ra tiếng xình xịch.

Lúc cửa thang máy sắp đóng thì một bóng dáng nho nhỏ chen vào.

Tần Lệ Phong cúi đầu nhìn người đứng bên cạnh, đó là một cậu bé có vẻ ngoài cực kỳ đáng yêu, nếu tóc mà dài thêm chút nữa thì có lẽ anh sẽ tưởng nhầm là một cô bé gái.

Gia Bảo ngước đầu nhìn người đàn ông cao lớn như một cái cây to caö bên cạnh rồi lại nhìn con số trong thang máy, cậu bé nói với thái độ vô cùng lễ phép: “Chú, có thể ấn thang máy giúp cháu không? Cháu vẫn còn chưa cao lên nên với không tới.”

Vẻ mặt Tần Lệ Phong vấn lạnh lùng, anh lại nhấc tay lên: “Tâng mấy?”

“Tâng chín, cám ơn.”

Anh ngẩn ra, sau đó nhấn con số chín, thang máy từ từ đi lên cao.

Gia Bảo tò mò hỏi: “Chú, chú đến tầng mấy?”

Tần Lệ Phong lại cúi đầu nhìn cậu bé rồi trả lời ngắn gọn: “Tầng chín.”

Gia Bảo gật đầu;“Giống y như cháu!”

Không biết là con nhà ai nghịch dai, thang máy cứ dừng lại ở mỗi một tầng nhưng cửa thang máy mở ra thì lại không có ai.

Lúc thang máy chạy lên có vẻ rất là lâu, mày.

Tần Lệ Phong đã nhíu lại trông có vẻ như anh rất để ý đến chuyện lãng phí thời gian như vậy.

Gia Bảo lại nghiêng đầu nhìn cái chú bên cạnh, mắt to tròn vo nháy nháy.

Bởi vì cậu bé nhìn quá mức chăm chú nên khiến cho Tân Lệ Phong muốn làm lơ cũng không được, anh rũ mắt nhíu mày nói: “Có chuyện gì sao?”

Anh không biết cách giao tiếp với trẻ con, cho dù bên cạnh thân thích hay bạn bè cũng không có trẻ con nên anh càng không biết phải nói chuyện với một đứa bé chỉ mới bốn năm tuổi như thế nào, vì thế giọng điệu vừa-cứng rắn lại lạnh lùng.

Gia Bảo lắc lắc đầu nhỏ, sau đó quay đầu đi nhưng chỉ chốc lát lại quay lại nhìn anh càng thêm nghiêm túc.

Đuôi mày Tần Lệ Phong co quắp, anh cúi đầu hỏi: “Cháu biết chú sao?”

Gia Bảo lắc đầu rồi đột nhiên hỏi: “Chú bao nhiêu tuổi rồi?”

Tần Lệ Phong hơi bất ngờ nhưng vẫn trả lời không chút nghĩ ngợi: “Ba mốt.”

“À!” Gia Bảo ra sức gật đầu, sau đó giơ ngón tay ra tính: “Ba mốt trừ hai lăm… trừ hai lăm bằng… bằng…”

Tần Lệ Phong thấy cậu bé tính cực khổ nên anh quả quyết thốt lên: “Sáu”

“Đúng đúng đúng! Bằng sáu!” Gia Bảo rất vui vẻ, cậu bé nói xong lại cứ mãi nhìn chằm chằm anh: “Chú, chú kết hôn chữa?”

Tần Lệ Phong nheo/đồi mắt đen nhánh lại, bồng nhiên anh cảm thấy-có,chút buồn cười, hiếm khi anh rảnh rỗi cắm hai tay vào trong túi quần từ từ đáp lại cậu bé: “Chưa”

Quan hệ với Tô Phương Dung… hẳn là cũng không tính nhỉ.

Gia Bảo nghe vậy thì hai mắt to lập tức phát sáng, đôi tay nhỏ bé nắm thành hình quả đấm đặt ở trước ngực, vừa kích động lại vội vàng hỏi: “Chú, chú có công việc không? Công việc có thể kiếm tiền á!”

Tần Lệ Phong suy nghĩ rồi gật đầu: “Chú mở công ty.”

“Ha!” Gia Bảo rất vui vẻ, cậu bé vội nói: “Chú, cháu giới thiệu cho chú một người đẹp để làm quen được không?”

Tần Lệ Phong mím mối thảnh độ cong có mười phần sức hấp dẫn: “Người đẹp?”

“Đúng.vậy đúng vậy!” Gia Bảo lại ngượng ngùng đá chân xuống đất: “Chú, chú có thích con chồng trước không?”

“Con chồng trước?” Tân Lệ Phong bị ba chữ này làm chấn động, anh nhìn chằm chằm đứa bé này rồi nhíu mày.

“Dạ” Gia Bảo ngoan ngoãn trả lời: “Nhóc mập.

nói nếu như mẹ con kết hôn thì con sẽ trở thành con chồng trước.”

Tần Lệ Phong nghe thấy cậu bé nói ra lời làm lòng người chua xót bằng giọng nói non nớt như thế thì mày càng nhíu chặt hơn.

Lúc Tiêu Mỹ Ngọc mới vừa gả vào nhà họ Tân thì anh cũng từng bị đám trẻ con phá phách gần đó mắng là “con chồng trước”, ba chữ này là sự tổn thương sâu sắc nhất đối với Tân Lệ Phong khi anh còn bé.

Anh nhìn cậu bé trước mắt, dường như lại thấy được được khi đó.

Tần Lệ Phong không khỏi cảm thấy đau lòng.

Anh từ từ ngồi xổm xuống nhìn cậu bé đáng yêu trước mặt rồi nói từng câu từng chữ: “Cháu chắc chắn là bảo bối của mẹ cháu, cho nên đừng nói mình là con chồng trước nữa”

Gia Bảo nháy đôi mắt trắng đen rõ ràng, mặc dù không hiểu lời anh nói lắm nhưng cậu bé vẫn cười ngọt ngào với anh: “Cháu biết rồi!”

Lúc này cửa thang máy mở ra, Tân Lệ Phong đi ra thang máy, Gia Bảo thấy vậy thì gấp đến độ vội vàng kéo lấy vạt áo của anh: “Chú, chú vẫn chưa đồng ý với cháu!”

Thời gian của Tân Lệ Phong có hạn, tám giờ tối là đúng giờ hẹn thế nhưng anh lại phá lệ không rời đi mà nhìn chăm chằm cậu bé hỏi: “Tại sao cháu lại muốn giới thiệu mẹ cháu cho chú?”

Gia Bảo nghe vậy thì le Iưõï nói xin lỗi: “Bị chú phát hiện rồi…”

Cậu bé lại cúi đầu nhỏ giọng nói: ‘Mẹ một mình nuôi cháu rất khổ cực, cháu muốn tìm kiểu người có tiền như trong phim cưới mẹ, như vậy mẹ sẽ không quá mệt mỏi.”

Đứa bé này hiểu chuyện đến mức dễ dàng chạm đến trái tim mềm mại trong lòng Tần Lệ Phong.

Anh không nói gì mà chỉ giơ tay lên sờ đầu của cậu bé: “Xin lỗi, chú không thể cưới cô ấy: Ở trong ánh mắt thất vọng của Gia Bảo, anh trầm ngâm lấy danh thiếp từ trong túi ra đưa tới.

“Phía trên này có số điện thoại riêng của chú, cháu có bất kỳ khó khăn gì thì cũng có thể gọi điện thoại cho chú.”

Gia Bảo vui vẻ cầm danh thiếp Tần Lệ Phong đưa như nhặt được bảo vật: “Gia Bảo!”

€ó lẽ là dì Dương nghe thấy giọng cậu bé nên mở cửa.

“Bà Dương!” Gia Bảo ngoắc tay, sau đó áy náy nói với Tân Lệ Phong: “Chú, cháu phải về rồi.”

Tần Lệ Phong gật đầu.

Gia Bảo có chút lưu luyến nên đi vài bước lại quay đầu lại nhìn, hình như cậu bé nhớ ra gì đó nên vội vàng nói: “Chú, cháu tên là Gia Bảo, chú đừng quên nha!”

Tần Lệ Phong cong môi nở nụ cười nhạt: “Chú nhớ rồi.”

Advertisement
';
Advertisement