Hôn Nhân Hờ Với Chồng Phúc Hắc (full) - Tô Phương Dung - Tần Lệ Phong

Chương 259: Cũng chẳng phải chưa nhìn thấy bao giờ.

Lạc Thiếu Hoàng bấy giờ đang cẩn thận kiểm tra vết sưng ở cổ chân cô: “Em muốn biết à?”

Khóe môi anh cong lên cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu, xấu xa nói: “Em hôn anh một cái anh sẽ nói cho em biết.”

Lục Tiểu Hy nhíu mày, theo bản năng muốn mắng anh, nhưng lại nhớ ra người đàn ông này vừa mới cứu mạng của mình, đúng là khó nói mà.

Cô hừ khẽ một tiếng, sau đó quay mặt sang chỗ khác: “Anh không muốn nói thì thôi.”

“Thôi được rồi, anh nói.” Lạc Thiếu Hoàng thấy vậy thì vội vàng xoay vai cô lại, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ.

“Với tính cách của em, nếu thật sự bị lừa thì sao có thể ngoan ngoãn nghe lời? Sớm muộn cũng sẽ gây ra chuyện, ví dụ như… hiện tại.”

Anh thấp mắt, nhìn xuống cổ chân cô, lại ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt to tròn của Lục Tiểu Hy, nhìn đến mức tim đập rộn ràng.

“Vì vậy anh đã án binh bất động, từ buổi sáng đợi tới buổi tối…”

Anh nói mãi nói mãi, giọng nói dần dần trầm đi, dần dần, anh cúi thấp người xuống, hôn khẽ xuống đôi môi Lục Tiểu Hy.

Lục Tiểu Hy mở to mắt, hai tay đặt trên lồng ngực anh muốn giãy giụa, nhưng sức lực của anh quá lớn.

Lạc Thiếu Hoàng ôm lấy eo cô, hôn mỗi lúc một sâu, cho tới khi hơi thở của Lục Tiểu Hy trở nên hỗn loạn thì anh mới buông lỏng cô ra.

Lục Tiểu Hy ngơ ngác, khuôn mặt nhợt nhạt có chút ửng hồng, nhìn chằm chằm vào anh: “Anh…”

Anh vẫn chưa thỏa mãn nhìn vào đôi môi mềm mại, như cười như không sát lại gần mặt cô: “Anh nói thế đã đủ rõ ràng chưa? Có muốn anh nói lại không?”

Lục Tiểu Hy né tránh, ngượng ngùng ho khẽ một tiếng: “Tôi nó cho anh biết, anh đừng có lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”

Khóe môi anh khẽ cong lên, ngước mắt: “Em giống như một con mèo hoang, anh không lợi dụng lúc này…”

Lời vẫn chưa nói xong, Lạc Thiếu Hoàng lại mạnh bạo ấn đôi môi xuống.

Mấy phút sau.

“Mẹ kiếp, nhẹ một chút. Đau!”

Lục Tiểu Hy bấu chặt vào ga giường, muốn đá anh nhưng chân lại đau điếng!

“Cố gắng một chút.” Lạc Thiếu Hoàng nhíu mày, thái dương tuôn đầy mồ hôi lạnh, đè thấp giọng xuống nói.

“Không… không muốn.” Lục Tiểu Hy gắng gượng cắn chặt môi dưới, ra sức chịu đựng.

Lúc lâu sau, Lạc Thiếu Hoàng hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra, giơ tay lau đi mồ hôi trên trán, chân mày hơi nhăn lại: “Chỉ là lau vết thương thôi mà! Em có cần phải kêu đến mức đấy không?”

Lục Tiểu Hy nhướng mày: “Anh nói cũng nhẹ nhàng quá nhỉ, người rơi xuống từ tầng hai là anh à?”

“Cho dù không phải là anh thì cũng không đến mức thế.” Lạc Thiếu Hoàng khoanh hai tay trước ngực, hừ khẽ: “Em đập một cái mạnh khiếp lên trên người anh, anh bị nội thương rồi, em không nhìn thấy thôi.”

“Nội thương?” Lục Tiểu Hy xoay tròn mắt, đột nhiên cười khẽ: “Anh bị thương ở đâu? Để tôi xem xem.”

Lạc Thiếu Hoàng vạch áo lên, ngồi bên cạnh cô, cầm lấy đôi tay mềm mại đặt lên trên ngực mình: “Em xem đi, bị thương ở đây này, ở đây nữa.”

Anh nắm lấy cổ tay nhỏ bé, di chuyển qua lại trên vòm ngực mình.

Lục Tiểu Hy nhướng mày, nhanh chóng phản ứng lại, dùng ngón tay bấu anh một cái!

Lạc Thiếu Hoàng kêu thé lên, đè cô xuống dưới người mình: “Con nhóc này được lắm, anh cứu em mà em lại lấy oán báo ơn, xem anh xử lý em như nào!”

Đôi tay to lớn di chuyển trên toàn thân mềm mại của Lục Tiểu Hy, không chút nể nang mà chọc vào chỗ này chọc vào chỗ kia.

Lục Tiểu Hy sợ nhất là bị cù, chớp mắt khắp căn phòng vang lên tiếng cầu xin tha thứ của cô.

Đột nhiên Lạc Thiếu Hoàng dừng lại động tác, tay ghì xuống dưới giường, thấp mắt nhìn cô, đáy mắt tràn ngập tình cảm nồng nàn.

Lục Tiểu Hy cũng dần dần ngưng cười, đôi mắt to tròn nhìn anh chằm chằm, tim đập nhanh liên hồi, quên mất cả phản kháng, cứ nhìn anh như thế.

Nói thật lòng thì Lạc Thiếu Hoàng cũng khá là đẹp trai.

Đối với Lạc Thiếu Hoàng mà nói, cô chính là mê hồn thuốc với hiệu lực mãnh liệt nhất.

“Lục Tiểu Hy, em không biết những ngày anh không tìm thấy em, anh nhớ em tới mức nào đâu.”

Giọng của anh càng ngày càng thấp dần, cho đến khi đôi môi khẽ chạm vào vành tai cô, khẽ thì thào.

Lục Tiểu Hy ho khẽ, khinh thường hừ một tiếng: “Nhớ tôi? Sợ là nghĩ tới nên dày vò tôi thế nào thì đúng hơn?”

Lạc Thiếu Hoàng dở khóc dở cười: “Anh dày vò em cái gì rồi mà khiến em oán hận tới mức đó.”

Lục Tiểu Hy không lên tiếng, nửa ngày trời cô mới khẽ đẩy Lạc Thiếu Hoàng ra: “Không còn sớm nữa, cứ thế này trời sẽ sáng mất, mau đi ngủ đi.”

Nhưng tinh thần của Lạc Thiếu Hoàng vẫn còn rất dồi dào, anh ôm lấy eo Lục Tiểu Hy, lộn một vòng trên giường, khiến cô nằm bò ở trên người mình: “Nếu đã không còn sớm nữa, chi bằng tới sáng sớm hẵng ngủ.” Anh vừa nói, ánh mắt hiện lên ý cười xấu xa: “Anh ngủ cùng em.”

Lạc Tiểu Hy lập tức cự tuyệt: “Tôi không…”

Những lời phía sau đã bị nụ hôn của anh ngăn lại.

Lục Tiểu Hy bấy giờ mới mở miệng đáp: “Không cần, tôi…tôi ngủ một giấc là ổn thôi! Thật đấy, tôi không muốn vừa ra ngoài lại đụng phải mẹ tôi.”

Nhìn khuôn mặt trắng bệnh của cô, Lạc Thiếu Hoàng vừa áy náy vừa đau lòng, cuối cùng anh khẽ gật gật đầu: “Vậy được, em nghỉ ngơi cho tốt, anh ra ngoài trước đây.”

Cửa phòng được đóng lại, Lục Tiểu Hy nằm trên giường, khóe môi mềm mại nở một nụ cười đắc ý.

Người đàn ông này cũng dễ bị lừa thật đấy, đổi một tư thế thoải mái hơn, cô nằm trên giường, gác trên một chiếc gối dễ chịu, dần dần chìm vào trong mộng.

Lâm Huyền Vũ đứng ngoài cửa phòng của Lục Tiểu Hy gõ cửa, ngay sau đó nhìn về phía vệ sĩ, người đó lập tức móc chìa khóa ra mở cửa.

Bà ta đẩy cửa ra đi vào trong, thì nhìn thấy cửa sổ đang mở, một tấm ga giường được buộc lại thành dây thừng thòng lòng ở bên ngoài, không còn chút dấu vết nào của Lục Tiểu Hy.

Đáy mắt Lâm Huyền Vũ tràn ngập sự phẫn nộ, bà ta lập tức xoay người, tát thật mạnh vào mặt tên vệ sĩ đứng phía sau.

Tên vệ sĩ đó không dám phản kháng, cúi thấp người xuống nói: “Xin lỗi, là chúng tôi không chú ý, tôi tưởng cô chủ…”

“Mau đi tìm người về đây cho tôi!”

“Rõ!”

Lục Tiểu Hy ngủ một mạch tới tận chiều muộn.

Lạc Thiếu Hoàng đang ở trong phòng khách dưới lầu, đi đi lại lại.

Anh đã dán chặt tai lên trên cửa phòng của Lục Tiểu Hy nhiều lần để nghe ngóng động tĩnh bên trong.

Nhưng chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều.

Cũng giỏi ngủ quá đấy? Trong lòng Lạc Thiếu Hoàng như có hàng trăm con thỏ đang chạy nhảy điên loạn, khiến anh không thể yên tĩnh được.

Trời sắp tối rồi mà Lục Tiểu Hy vẫn chưa tỉnh lại.

Vén mí mắt nặng nề lên, cô lười biếng vươn vai một cái, ngón tay không để ý đụng phải thứ gì đó ấm áp.

Ánh mắt của cô rơi xuống trên tủ đầu giường, nhìn thấy một bát cháo thơm phưng phứng đang được đặt ở đó.

Lạc Thiếu Hoàng nghe thấy tiếng động thì từ bên ngoài bước vào, giọng nói không đè nén được vui mừng: “Em tỉnh rồi à?”

Lục Tiểu Hy lười để ý đến anh, Lạc Thiếu Hoàng ngồi xuống bên giường, cầm lấy bát cháo thơm phức: “Đói bụng rồi đúng không?” Cẩn thận thổi nóng, rồi đưa đến bên miệng Lục Tiểu Hy. Mọi thứ không hề có cảm giác bất thường gì cả.

Lục Tiểu Hy ngủ đến mức mơ màng, ngoan ngoãn há miệng ra, nuốt miếng cháo xuống bụng, nhìn anh: “Là anh tự nấu à?”

Lạc Thiếu Hoàng gật gật đâu, bộ dạng đợi chờ được khen thưởng: “Sao em biết được thế?”

Lục Tiểu Hy cong khóe môi, ghét bỏ nói: “Có mùi khét đây này.”

Lạc Thiếu Hoàng vừa nghe thì nhíu mày đứng dậy: “Vậy đừng ăn nữa, anh đi nấu một bát khác.”

“Này…” Lục Tiểu Hy vội vã nắm tay anh lại, kéo anh ngồi xuống bên cạnh: “Tiêu chuẩn của anh cũng cao quá đấy! Chỉ là hơi khét tí thôi, không ảnh hưởng gì đâu mà.”

Cô tự cầm lấy bát cháo, múc hai ba muỗng ăn hết sạch, Lạc Thiếu Hoàng thả lỏng đôi môi đang mím chặt, quét mắt một cái, giơ ta ra quệt đi hạt gạo dính trên khóe miệng cô, nói: “Bẩn quá.”

Lục Tiểu Hy chu mỏ, sau đó nhíu mày, có hơi ngại ngùng: “Tôi… tôi muốn đi tắm.”

“Tắm?”

Biểu cảm có hơi lưỡng lự của Lạc Thiếu Hoàng rơi xuống vết thương trên chân của Lục Tiểu Hy.

Lục Tiểu Hy nhìn thấu suy nghĩ của anh, vội nói: “Tự tôi có thể tắm được, tối qua tôi lăn lộn dưới đất dính đầy bùn, bẩn chết đi được.”

Lạc Thiếu Hoàng nghĩ ngợi một lát: “Em muốn tắm cũng được thôi, trừ phi là để anh giúp em tắm.”

Lục Tiểu Hy nghe vậy thì vội vã dùng tay chặn lại trước ngực, nhìn anh giống như nhìn một tên biến thái: “Cô nam quả nữ, tôi không cần đâu! Với lại tôi tự tắm được, tại sao phải cần anh chứ!”

Lạc Thiếu Hoàng phì cười: “Em căng thẳng cái gì? Bây giờ em là bạn gái của anh, hơn nữa, anh cũng đâu phải là chưa nhìn thấy bao giờ.” Ánh mắt quét qua thân thể cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười tà mị.

Advertisement
';
Advertisement