Hôn Nhân Hờ Với Chồng Phúc Hắc (full) - Tô Phương Dung - Tần Lệ Phong

Chương 290: Chúng tôi rất phù hợp.

Tiêu Trình biết cơn tức giận của Tần Lệ Phong đã bị mình châm ngòi thành công, nhưng anh ta vẫn nhìn Tần Lệ Phong bằng ánh mắt châm chọc.

“Cảm thấy lo lắng sao? Ha ha. Không cần đâu, tôi thấy độ phù hợp giữa hai chúng tôi khá là cao.” Anh ta nheo mắt cười cười, rõ ràng là đang khiêu khích.

Tần Lệ Phong liếc nhìn Tiêu Trình bằng ánh mắt nham hiểm rồi sải bước ra khỏi cửa, bóng lưng kiêu ngạo và cô độc.

Ánh mắt của Tiêu Trình chìm xuống, anh ta có thể nhìn thấy sự cô đơn trên người của Tần Lệ Phong, một người đàn ông không ai bì nổi, khi nào lại trở nên bi thương như vậy.

Tiêu Trình lắc đầu, coi như cuộc đối đầu với Tần Lệ Phong vừa rồi chỉ là một bản nhạc đệm, nở một nụ cười, sau đó cùng người đứng đầu các công ty khác thương lượng.

Tần Lệ Phong vừa tới cửa, lời nói của Tiêu Trình vừa rồi đã đâm sâu vào lòng. Tô Phương Dung như cái gai đâm vào tim, mỗi lần nhắc đến thì cái gai đó càng đâm càng sâu, Tần Lệ Phong đau đến không thở nổi.

“Chào mừng mọi người đến với buổi đấu thầu hôm nay. Bây giờ ủy viên ban giám khảo đang phân tích hồ sơ mời thầu của các bạn, tôi tin rằng hồ sơ dự thầu sẽ sớm được hoàn tất.” Giọng nữ chính thức phát ra từ phía trước cuộc họp đấu thầu, ánh mắt của mọi người đảo qua phía người cầm micrô.

Bầu không khí căng thẳng lan tỏa trong cuộc họp đấu thầu, trên gương mặt Tiêu Trình ánh lên một tia tự tin. Khi mọi người đang lo lắng về kết quả hiệu chuẩn thì sự bình tĩnh của Tiêu Trình dường như vô cùng lạc lõng.

“Bây giờ tôi xin công bố kết quả, lần này người trúng thầu là…”

Đó là Tiêu Trình.

Kết quả của cuộc đấu thầu đã khiến nhiều người không khỏi cảm thấy thất vọng.

Lúc này không ít người tiến lên chúc mừng Tiêu Trình: “Chúc mừng.” Tiêu Trình cười cho có lệ trước những câu chúc mừng của đám người này, trong thương trường có quá nhiều hổ, Tiêu Trình cũng đã quen với những quy tắc này, đương nhiên anh ta không thật sự tin trước những lời chúc mừng này của bọn họ.

Tuy nhiên ở phía bên kia, một đôi mắt đen và tĩnh lặng không ngừng nhìn Tiêu Trình.

Đôi mắt đó chứa đầy cảm xúc phức tạp, nhất thời khiến người ta có chút không đoán được Tần Lệ Phong đã nghĩ gì.

Tiêu Trình quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Tần Lệ Phong, khóe miệng nở nụ cười đắc thắng, thuận thế đi về phía Tần Lệ Phong.

“Chúc mừng.”

Ngay khi Tiêu Trình chuẩn bị đi tới trước mặt Tần Lệ Phong, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.

Khuôn mặt Tiêu Trình thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhanh như vậy khiến người ta không kịp bắt lấy.

“Anh cả, anh cười rồi.” Lời nói của Tiêu Trình nghe rất thân thiện, nhưng Tần Lệ Phong có thể nghe ra sự xa cách cùng dối trá trong lời nói của Tiêu Trình.

Tần Lệ Phong không muốn đối phó với anh ta nữa, bước ra ngoài.

Tiêu Trình nhìn bóng lưng của Tần Lệ Phong, nụ cười dần dần ngưng tụ, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm.

Cuộc đấu thầu căng thẳng cứ như vậy mà kết thúc, thành phố được khôi phục lại vẻ yên bình trước đây.

Bên kia.

“Tô Phương Dung, tôi đã liên lạc với bảo mẫu cũ của cặp vợ chồng già kia, bà ấy nói có ảnh của người thuê nhà.” Lời nói của Quý Bình Long khiến trong lòng Tô Phương Dung dậy sóng. Suy nghĩ duy nhất của cô lúc này là biết người thuê nhà là ai, đồng thời tìm được người đó.

“Vậy thì chúng ta nhanh chóng tìm đi.” Tô Phương Dung cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên bình thường một chút, nhưng tai của Quý Bình Long vẫn nghe thấy sự phấn khích run rẩy.

“Được.”

“Tôi đang đợi em ở cổng bệnh viện.”

Khi Quý Bình Long đến bệnh viện, anh ta đã gửi một tin nhắn choTô Phương Dung: “Tôi tới rồi em xuống đi.”

Tô Phương Dung bước nhanh đến cửa bệnh viện, Quý Bình Long nhìn bóng hình xinh đẹp trước mặt, lập tức vẫy tay: “Đi tìm bảo mẫu đi, địa điểm đã sắp xếp xong rồi.”

Tô Phương Dung không nói thêm gì, có lẽ lần trước trải qua quá dày vò, lần này cô cố gắng hết sức duy trì tâm thái bình tĩnh. Nếu không kỳ vọng quá nhiều cũng sẽ không quá thất vọng, cũng không khiến cho tinh thần của bản thân đi xuống.

Khi hai người đến địa điểm đã hẹn trước, Tô Phương Dung nhìn thấy một ông già cách đó hơn nửa trăm tuổi, mặc áo sơ mi hoa trơn, đang nhìn quanh ngõ, có chút lo lắng.

Tô Phương Dung trong tiềm thức nghĩ đến bảo mẫu của cặp vợ chồng già, quay lại nhìn Quý Bình Long: “Là người đó sao?”

Ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra giọng điệu của mình thiếu kiên nhẫn đến mức nào.

“Đúng, đúng vậy.” Quý Bình Long lập tức quay người lại, đậu xe trước mặt cô.

Khi ông lão nhìn thấy Quý Bình Long, mắt ông ấy sáng lên.

“Ông mang ảnh đến chưa?” Quý Bình Long hỏi thẳng ông già.

Ông lão nhìn Tô Phương Dung phía sau Quý Bình Long có chút phòng bị, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của Quý Bình Long: “Cô ấy là người tôi muốn mang đến xem ảnh, không phải là người ngoài.”

Lời nói của anh ta dường như cũng bình tĩnh như vậy, điều này đã làm cho ông già đặt đề phòng trong lòng mình xuống.

Từ trong túi lấy ra một tấm ảnh mới tinh, hình như vừa mới được in ra.

Tô Phương Dung khẽ giơ tay lấy tấm ảnh từ trong tay ông lão ra, người trong tấm ảnh mặc một bộ âu phục chỉnh tề, khóe miệng gợi lên một đường vòng cung tà mị, khiến cả người có chút phóng khoáng nhưng cũng có chút bướng bỉnh.

Biểu cảm phức tạp hiện lên trên mặt Tô Phương Dung, đầu tiên là tò mò, sau đó là không thể tin được, cuối cùng chính là vô cùng khiếp sợ.

Là anh ta sao?

Sao có thể như thế được?

Tô Phương Dung nhất thời có chút không thể chấp nhận được, đứng ở nơi đó thật lâu không có đáp lại.

Người trong bức ảnh mặc một bộ âu phục chỉnh tề, khóe miệng gợi lên một đường vòng cung tà mị, khiến cả người có vẻ phong lưu và có chút bướng bỉnh.

Quý Bình Long liếc nhìn vẻ mặt của Tô Phương Dung, lúc này sắc mặt Tô Phương Dung xám như tro tàn, môi không có chút huyết sắc nào, cả người giống như một con búp bê sứ sắp chết khiến người ta thương tâm.

Anh ta đã xem qua bức ảnh.

Quý Bình Long cũng choáng váng.

Đó là Tiêu Trình?

Tô Phương Dung sững sờ một lúc lâu mới tìm được giọng nói của chính mình: “Thật… Thật sự là anh ta sao?”

Cô nhìn người đàn ông trước mặt với chút hy vọng cuối cùng, nhưng điều cô nhận được là một cái gật đầu, bất ngờ không kịp phòng bị khiến cô có chút không chống đỡ được.

Cô ước gì đó không phải là Tiêu Trình, cô thà là một người xa lạ còn hơn anh ta.

“Em cũng đã biết rồi, chúng ta về trước đi.” Quý Bình Long không biết cô đang gặp chuyện gì với Tiêu Trình. Lúc này anh ta muốn an ủi Tô Phương Dung nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, có lẽ đây là cách an ủi tốt nhất chính là có thể làm bạn ở bên cạnh cô ấy lúc này.

“Ừm.” Tô Phương Dung rầu rĩ đáp lại một tiếng, hoàn toàn khác với vẻ hưng phấn vừa rồi.

Tô Phương Dung lúc này giống như một con rối vô hồn, hai mắt đờ đẫn, nhất thời không có hứng thú với bất cứ thứ gì.

Thật lâu sau, Tô Phương Dung cuối cùng cũng nguôi ngoai chuyện vừa rồi, quay đầu kiên định nhìn Quý Bình Long: “Chuyện này có thể giữ bí mật cho tôi được không? Chỉ có tôi và anh biết.”

Quý Bình Long cố nén mọi cảm xúc phức tạp, gật đầu.

Tô Phương Dung trở lại bệnh viện, Gia Bảo thân thể nhỏ nhắn ngồi ở trên giường bệnh phi thường đáng yêu, bĩu môi nhìn Tô Phương Dung trong mắt hiện lên vẻ oán giận.

“Mẹ, sao mẹ lại đi rồi?” Nghĩ đến vừa rồi mình rời đi có chút đột ngột lại không nói với thằng bé một tiếng, trong lòng không khỏi ảo não.

“Vừa rồi mẹ đi ra ngoài, quên nói với con, mẹ mua đồ chơi cho con để bồi thường được không?”

Không nghĩ tới khi Gia Bảo nghe thấy những lời này của cô, không những không tha thứ cho cô, còn quay đầu lại không hề nhìn cô lấy một cái: “Không cần, con muốn mẹ ở cùng với con.”

Tô Phương Dung mỉm cười: “Vậy làm sao con có thể tha thứ cho mẹ?”

“Con không muốn đồ chơi, con chỉ muốn mẹ ở cùng với con nhiều hơn.” Giọng Gia Bảo có chút nghẹn ngào, khuôn mặt nhỏ bé tràn ngập thương tâm.

Tô Phương Dung thấy Gia Bảo buồn mà lòng mình như muốn vỡ ra, giơ tay thề thốt, chân thành nhìn Gia Bảo: “Gia Bảo, con đừng khóc nữa, mẹ có lỗi với con, hứa với con, về sau tuyệt đối sẽ dành nhiều thời gian cho con.”

Tô Phương Dung thề thốt, Gia Bảo nhếch lên khóe miệng để lộ một nụ cười: “Con biết mẹ yêu con nhất.”

Sau khi dỗ được Gia Bảo, Tô Phương Dung lại rơi vào trầm tư.

Nếu Tiêu Trình thực sự là người thuê nhà, Tô Phương Dung quyết định chủ động đến gặp anh ta để hỏi cho rõ ràng.

Công ty Mỹ Ngọc.

Đây là công ty mới đăng ký của Tiêu Trình, được đặt theo tên của mẹ anh ta, trước đây địa chỉ được giao cho Tô Phương Dung.

Cô đứng ở cửa công ty, thở phào một hơi, nhấc chân bước vào.

Công ty tuy quy mô không lớn nhưng thiết kế tổng thể nổi bật, rộng lớn tràn đầy cá tính, toàn bộ trần nhà được làm bằng kính, trang phục của nhân viên lễ tân là đồng phục, có người máy đưa đón, thể hiện một không khí hiện đại ở khắp mọi nơi.

Tô Phương Dung đi tới quầy lễ tân: “Xin chào, tôi muốn tìm Tiêu Trình.”

“Giám đốc Tiêu không có ở đây, anh ấy đang đi công tác ở Châu Âu.”

“Đi nước ngoài?” Vẻ mặt của Tô Phương Dung không giấu được thất vọng.

“Khi nào anh ấy quay lại?” Cô không hề bỏ cuộc mà hỏi lại.

“Xin lỗi, hành trình của giám đốc Tiêu chúng tôi cũng không rõ lắm.”

Tô Phương Dung chưa từ bỏ ý định, sau khi rời khỏi ngay lập tức gọi cho Tiêu Trình nhưng không thể gọi được cho anh ta.

Chút hy vọng cuối cùng trong lòng cũng tan biến, nỗi lo lắng cứ thế mà mở rộng ra từng chút một. Tô Phương Dung chỉ biết là muốn tìm Tiêu Trình hỏi, nhưng không ai biết anh ta đã đi đâu.

Tô Phương Dung biết những ngày chờ đợi Tiêu Trình ở trong nước rất dày vò, nhưng không có cách nào khác ngoại trừ chuyện này, càng đợi nhiều ngày, Tô Phương Dung càng cáu kỉnh.

Tô Phương Dung đã sử dụng hầu hết địa chỉ liên lạc của mọi người xung quanh mình để tìm Tiêu Trình.

Thế giới nhỏ như vậy, chuyện này hiển nhiên cũng lọt vào tai Tần Lệ Phong.

“Ông chủ, cô Tô gần đây có thăm tin tức của cậu Tiêu. ” Trần Chính Cường vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Tần Lệ Phong.

Tần Lệ Phong không nói chuyện, nhưng sắc mặt từ từ vô cảm trở nên âm trầm.

“Ừm. Nếu không có chuyện gì tôi ra ngoài trước.” Trần Chính Cường biết đây là dấu hiệu tức giận của ông chủ mình, không dám ở lại thêm một giây nào nữa, xoay người bước ra khỏi văn phòng.

Tần Lệ Phong đang cầm chặt cái ly trong tay, nhìn thấy trong tay không ít mảnh thủy tinh nhỏ bật ra, máu nhuộm đỏ tay và thảm dưới chân, nhưng anh dường như không có cảm giác được ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía trước, gân xanh trên cổ lộ vì tức giận mà lộ ra.

Tần Lệ Phong nhìn xuống tay mình rồi mở một nụ cười mỉa mai: “Vậy giữa họ thật sự có chuyện mà tôi không biết.”

Vẻ mặt anh hiện lên một tia cô đơn, giữa lông mày còn mang theo một tia thương cảm.

Tần Lệ Phong đứng dậy sải bước ra khỏi văn phòng, Trần Chính Cường ở ngoài cửa, Tần Lệ Phong lập tức lướt qua.

“Tổng giám đốc. Tay của anh…” Trần Chính Cường kêu lên sau lưng anh, nhưng anh hoàn toàn phớt lờ lời này của đối phương.

Advertisement
';
Advertisement