Hôn Nhân Hờ Với Chồng Phúc Hắc (full) - Tô Phương Dung - Tần Lệ Phong

Chương 298: Chỉ có thích hay không.

Không muốn mẹ lo lắng, Tô Phương Dung thu lại mọi cảm xúc phức tạp, bắt đầu một lòng chờ đợi sự xuất hiện của bé con bé bỏng này.

Do hai lần sảy thai trước đó nên sức khỏe của Tô Phương Dung không được tốt cho lắm, lần mang thai này cũng sẽ gặp phải những rủi ro nhất định.

Bác sĩ đã nhiều lần yêu cầu cô nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng tình hình hiện tại của Gia Bảo không cho phép cô yên tâm nằm trên giường.

Gia Bảo biết rằng mẹ mình sẽ cho mình thêm một em trai hoặc em gái nên rất vui. Tô Phương Dung thấy cậu bé liền cảm thấy trong lòng có một cảm giác hạnh phúc không rõ, không có gì có thể làm cô vui vẻ hơn khuôn mặt tươi cười của một đứa trẻ.

Nhưng sau khi Gia Bảo vui vẻ lại có một cảm giác mất mát mờ nhạt hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn, Tô Phương Dung trở nên căng thẳng, vội hỏi: “Gia Bảo, con làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Gia Bảo lắc đầu không nói gì.

“Có chuyện không vui sao?”

Tô Phương Dung cẩn thận hỏi: “Là vì ​​đứa nhỏ trong bụng mẹ sao?

Gia Bảo ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt to: “Mẹ ơi, có phải con không được gặp bố không?”

Tô Phương Dung sững sờ, không ngờ cậu bé lại hỏi câu này.

Nhưng trong lòng cô cũng hiểu rõ, vị trí của Tần Lệ Phong trong lòng thằng nhóc này là không thể thay thế.

Cô im lặng một lúc và nói: “Gia Bảo, có chuyện mẹ phải nói cho con biết…”

Cô dừng lại một lúc rồi nói: “Bố con và mẹ… đã ly hôn.”

Cô nghĩ rằng trong nhận thức nhỏ của Gia Bảo sẽ hiểu ý nghĩa của hôn nhân và ly hôn. Chỉ là lời này không dễ nói ra.

Gia Bảo lại cúi đầu xuống, thì thầm: “Con biết.”

“Con đã biết rồi à?”

Gia Bảo gật đầu: “Con đã nghe thấy ông bà nói chuyện. Bọn họ nghĩ rằng con đã ngủ, thực ra là con không.”

Tô Phương Dung nghe xong thật sự không biết phải nói gì, trẻ con nhiều khi trưởng thành hơn bọn họ tưởng, thế giới của chúng cũng rất đơn giản, chỉ có thích và không thích, không có nên và không nên.

Cô chỉ có thể nói nhẹ nhàng: “Gia Bảo, mẹ xin lỗi.”

Gia Bảo ngẩng đầu lên hỏi: “Vậy chú Tiêu sẽ làm bố con sao?”

Tô Phương Dung lại bế tắc, cô không có cách nào trả lời câu hỏi này.

Đúng lúc này, cửa mở, có người bước vào.

“Chú Tiêu sẽ là bố con, con có thích không?”

Đó là Tiêu Trình.

Tô Phương Dung không nói gì nhìn anh ta, quan hệ hiện tại, đừng nói là một đứa nhỏ, ngay cả cô cũng không rõ ràng. Nếu không phải có một niềm tin làm chỗ dựa thì cô sẽ không có dũng khí để đối mặt với anh ta.

Gia Bảo nghiêng đầu nhìn anh ta, suy nghĩ rất nghiêm túc nói: “Mẹ thích thì con cũng thích.”

Tô Phương Dung nghe vậy lòng nóng lên, con trai càng hiểu chuyện thì trách nhiệm của cô càng nặng nề.

Tiêu Trình mỉm cười đặt quà đặt lên đầu giường, ngồi ở bên cạnh ngẩng đầu nhìn Tô Phương Dung: “Gia Bảo hỏi em đó.”

Tô Phương Dung đối mặt với anh ta cũng không bình tĩnh như vậy, ánh mắt đảo qua đi, cong môi: “Trẻ con nào có hiểu nhiều như vậy.”

Cô đứng dậy đi rửa trái cây.

Tiêu Trình biết cô đang trốn, cũng không vạch trần, cúi đầu nói chuyện phiếm với Gia Bảo.

“Gia Bảo rất thích bố kia à?” Anh ta hỏi.

Gia Bảo vừa định gật đầu, nghĩ đến điều gì đó, nghiêng đầu nhìn anh ta.

Tiêu Trình mỉm cười: “Cháu thích cũng không sao, hơn nữa chú sẽ rất vui vì có rất nhiều người thích Gia Bảo như chú.”

“Có thật không?”

“Đương nhiên là thật.”

Gia Bảo lập tức nói: “Cháu thích bố. Cháu cũng nhớ bố. Nhưng…”

Cậu bé buồn bã cúi đầu: “Bố đã lâu không gặp cháu.”

Có thể nhìn ra được là cậu bé rất nhớ Tần Lệ Phong.

Đây là cha con liền lòng trong truyền thuyết.

Tiêu Trình nhìn cậu bé không nói chuyện.

Gia Bảo là một đứa trẻ rất nhạy cảm, nhìn anh ta cẩn thận rồi nhỏ giọng hỏi: “Chú Tiêu, có phải cháu nói sai làm chú không vui đúng không?”

Tiêu Trình hơi ngưng lại, vội vàng cười lắc đầu: “Làm sao có thể. Chú Tiêu của cháu không dễ giận như vậy đâu.”

Gia Bảo nhạy cảm của khiến anh ta có chút đau lòng.

Anh ta ôm Gia Bảo vào lòng, nói: “Thật ra, chú và bố cũng đều rất yêu cháu. Chỉ là thời gian bố tiếp xúc với Gia Bảo lâu hơn, chú không thể so sánh được. Nhưng chú tin rằng sau này, chú nhất định sẽ khiến cháu hiểu rằng chú cũng có thể yêu cháu như bố.”

Anh ta còn nói: “Chú phải thú nhận một điều với cháu”.

Gia Bảo tò mò nhìn anh ta: “Chuyện gì ạ?”

“Đó là…” Tiêu Trình không được tự nhiên ho nhẹ, anh ta hơi xấu hổ khi nói điều này trước mặt một đứa trẻ sáu tuổi.

“Chú đối với mẹ cháu…”

Ông cụn non Gia Bảo xua tay như người lớn: “Cháu biết rồi, chú thích mẹ cháu. Cháu và ông bà, còn có Quý Bình và dì Molly đều biết.”

“Rõ ràng như vậy sao?” Tiêu Trình vuốt cằm, dù sao anh ta cũng có thể coi là cao thủ tình trường, hẳn là không ai nhận ra chứ.

Anh ta lại nhìn Gia Bảo, nghiêng người hỏi: “Bọn họ nói gì?”

Gia Bảo nghiêng đầu liếc anh ta một cái: “Chú Tiêu, nói xấu người khác sau lưng là không tốt.”

Tiêu Trình bật cười, vươn tay bóp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, nhóc con này gần như trưởng thành rồi.

“Đó không phải là nói xấu, chỉ là muốn tìm hiểu một chút, bọn họ có thích chú như Gia Bảo không?”

Gia Bảo suy nghĩ một lúc, dường như không có gì sai cả.

Vì vậy cậu bé nói: “Ông ngoại thích bố, ông luôn nói với bà, bất kể thế nào, bố vẫn là bố.” Cậu bé nói chuyện như người lớn, hiểu lơ mơ.

Tiêu Trình trầm ngâm: “Ừ, sau đó thì sao?”

“Nhưng bà ngoại nói nếu không có duyên thì đừng miễn cưỡng cùng nhau, như vậy đối với mẹ không tốt.”

Gia Bảo hỏi: “Chú ơi, duyên phận là gì ạ?”

“Duyên phận chính là… Ví dụ, chú và mẹ có thể sinh ra một cục cưng ngoan như Gia Bảo. Đây là duyên phận.”

Gia Bảo cái hiểu cái không, giọng điệu có chút lạc lõng: “Vậy thì bố và mẹ chắc không có duyên phận. Bởi vì bọn họ không sinh ra bảo bối.”

Tim Tiêu Trình nhói đau.

Lúc này Tô Phương Dung đã gọt hoa quả đi vào.

“Đang nói chuyện gì thế?”

Gia Bảo vội trả lời: “Con và chú đang nói về duyên phận.”

Tiêu Trình ngăn cậu bé lại, cười nói: “Tùy tiện nói chuyện một lúc thôi.”

Sau đó, anh ta cúi đầu xuống kề tai nói nhỏ với Gia Bảo: “Đây là bí mật giữa những người đàn ông chúng ta, không được để phụ nữ biết.”

Gia Bảo bừng tỉnh, gật đầu: “Đã hiểu.”

Tô Phương Dung thấy bộ dạng một lớn một nhỏ thần bí như vậy, bật cười: “Được rồi, mẹ không hỏi nữa.”

Cánh cửa lại mở ra, Tô Bác Kiến và Phó Ngữ Anh bước vào.

“Ồ, Tiêu Trình cũng ở đây.”

Phó Ngữ Anh thấy anh ta thì mỉm cười, bà vẫn rất thích anh ta.

Tiêu Trình đứng dậy ngay lập tức cung kính chào: “Chào chú dì.”

Cả hai người đều sửng sốt, Phó Ngữ Anh mỉm cười: “Làm sao vậy? Đột nhiên trang trọng như vậy, dì thấy có chút không thoải mái.”

Tô Bác Kiến cũng gật đầu: “Đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy.”

Tiêu Trình vội vàng nói: “Cháu nên như vậy. Có chút lễ phép không thể thiếu, nhất là trước mặt trẻ con.”

Phó Ngữ Anh nói: “Không cần, không cần, cháu như vậy lại khiến chúng ta rất ngại.”

Tô Bác Kiến đồng tình: “Tiêu Trình nói đúng, lời nói và hành động đều phải mẫu mực, đây là cách giáo dục tốt nhất. Không sai không sai. Bây giờ thanh niên như cháu càng ngày càng ít. Thật hiếm có.”

Ông là một giáo viên đã nghỉ hưu, rất chú ý đến các chi tiết trong lĩnh vực này.

Phó Ngữ Anh lườm ông: “Người một nhà khách khí như vậy có mệt không?”

“Ha ha, dì cháu nói đúng, sau này cứ tự nhiên thoải mái.”

Tiêu Trình gật đầu: “Vâng, cháu nghe lời chú dì.”

Tô Phương Dung nghi ngờ nhìn anh ta, không biết anh ta hôm nay bị làm sao, anh ta lại nghiêm túc như vậy.

Hai ông bà đi tới nhìn Gia Bảo, Tiêu Trình bưng trà rót nước, đưa hoa quả mà Tô Phương Dung vừa bổ: “Chú dì ăn hoa quả đi.”

“Được được. Cảm ơn.”

“Tiêu Trình, cháu cũng ăn đi.”

Tiêu Trình cười xua tay, Tô Phương Dung không chịu nổi nữa: “Tiêu Trình, anh sao vậy? Sao đột nhiên nghiêm túc vậy, tôi thật sự không quen.”

Tiêu Trình nhìn cô cười: “Ha ha ha. Có khi nào mà tôi không cư xử như vậy?”

“Anh có khi nào cư xử như thế đâu?”

Độ cong khoé miệng Tiêu Trình mở rộng thêm một chút: “Ha ha. Đừng nói lung tung trước mặt chú dì, bọn họ lại tưởng thật đấy. Ha ha. Trò đùa này không hay đâu.”

Tô Phương Dung cười cười: “Được rồi, tôi sai rồi, tôi sẽ không nói đùa nữa.”

Cô quay mặt nói với bố mẹ: “Thật ra trước kia Tiêu Trình ở công ty cũng rất quý ông và rất lịch lãm, rất được đồng nghiệp hoan nghênh. ”

“Ồ. Vốn dĩ là như vậy. Mẹ đã nói rồi, thái độ của Tiêu Trình ngay từ cái nhìn đầu tiên đã khác rồi.”

“Ừ. Người trẻ tuổi, trưởng thành là phải có. Không sai, Tiêu Trình làm rất tốt.”

Tiêu Trình thần sắc chấn động: “Cảm ơn chú dì.”

Anh ta vừa dứt lời, Tô Phương Dung vừa ăn trái cây vừa nói thêm: “Đặc biệt là các đồng nghiệp nữ, có mười mấy người yêu thầm anh ấy.”

Tiêu Trình: “…”

Phó Ngữ Anh lập tức trở nên vui mừng, quay sang nói với Tô Bác Kiến: “Tôi thực sự ghen tị với những người trẻ tuổi, liếc mắt đưa tình thật khiến người ta thích.”

Tô Bác Kiến ho nhẹ một tiếng: “Phương Dung, con và… Tiêu Trình ra ngoài đi dạo nhé, Gia Bảo cứ giao cho bố mẹ.”

Gia Bảo bị mê hoặc bởi những món đồ chơi mà Tiêu Trình mang đến, hai bàn tay nhỏ bé của cậu bé liên tục xoay chuyển, cậu bé không quan tâm đến người lớn.

Tô Phương Dung liếc mắt nhìn Tiêu Trình: “Anh cũng nên tới công ty chứ? Để tôi tiễn anh ra ngoài.”

Mấy ngày nay đều như vậy, Tiêu Trình sẽ đến bệnh viện thăm Gia Bảo trước và sau khi tan sở, lúc này anh ta nên đến công ty.

Tiêu Trình cũng không từ chối, gật đầu: “Chú dì, cháu đi trước đây.”

“Được được.”

“Tiêu Trình, buổi tối đến nhà dì ăn cơm. Cháu muốn ăn gì thì nói với Phương Dung nhé.”

Tiêu Trình lập tức nở nụ cười: “Vâng. Cháu đã sớm nghe nói dì nấu ăn rất giỏi, cuối cùng cũng có lộc ăn.”

Một phòng hòa thuận vui vẻ như một gia đình.

Sau khi đi ra ngoài, Tô Phương Dung nhìn anh ta: “Anh hôm nay làm sao vậy? Không giống bình thường.”

“Vậy thì anh phải như thế nào?” Anh ta dừng lại, đôi mắt sáng quắc, một hơi thở mạnh mẽ thuộc về anh ta đang tiến lại gần.

Advertisement
';
Advertisement