Hôn Nhân Hờ Với Chồng Phúc Hắc (full) - Tô Phương Dung - Tần Lệ Phong

Chương 307: Cho nên, tôi đã từ chối.

“Cảm ơn anh vì đã đến thăm Gia Bảo.” Tô Phương Dung đi phía trước, giọng nói không rõ ràng lắm.

Tần Lệ Phong nhìn cô, nhìn cô từ phía sau lưng, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết mang thai, cô vẫn là có bộ dáng mảnh mai đến gầy yếu. Anh chậm rãi đi tới, kề vai sát cánh bên cô: “Đừng quên, dù thế nào thì Gia Bảo cũng là con trai của tôi.”

Anh không quan tâm đến quan hệ huyết thống, Gia Bảo gọi anh là “bố”, anh thực sự chấp nhận điều đó.

Tô Phương Dung nhướng mi, vành mắt hơi đỏ, nhưng rất nhanh cúi đầu: “Anh Phong…”

Mi tâm của anh phút chốc nhíu chặt, một góc trái tim không kịp chuẩn bị lại bị công chiếm mất rồi.

Hầu kết của trượt lên trượt xuống, anh hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho nó vững vàng nhất có thể: “Vệ Mỹ Quân có tìm cô không?”

“Cô Vệ kia?” Tô Phương Dung cười: “Là một cô gái rất đáng yêu.”

Nghe những gì cô nói thì lồng ngực anh lại tràn ngập sự thù địch không thể giải thích được, anh đứng im, mắt nhìn thẳng vào cô: “Đây là những điều mà cô muốn nói sao?”

“Em…” Tô Phương Dung thở dài: “Anh Phong, mọi chuyện đã đến nước này rồi thì em còn có gì để nói đây?”

Cô cụp mắt nói: “Chuyện về con thì… em không chỉ nợ anh một câu xin lỗi thôi.”

Cô biết anh mong chờ đứa trẻ đó đến nhường nào, nhưng mà… vì Gia Bảo thì cô không thể.

Thật ra thì trong lòng cô làm sao có thể cảm thấy dễ chịu được chứ? Đó cũng là con của cô, con của cô và người đàn ông cô yêu thương nhất!

Nhưng mà, như cô đã nói, cô không có tư cách để đau lòng, cô càng không có tư cách để nói đến việc đó.

Sau khi nhìn cô một lúc lâu thì anh đột nhiên bước tới nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Cô cảm thấy sững sờ, toàn bộ cơ thể cô đông cứng ở đó không nhúc nhích chút nào.

Anh vỗ nhẹ vào lưng cô, dịu dàng, lặp đi lặp lại câu: “Anh xin lỗi.”

Cô sững sờ ngẩng đầu lên nhìn anh.

Quai hàm anh siết chặt, đôi mắt u ám sâu thẳm: “Là do anh ích kỷ, là anh không có nghĩ đến cảm nghĩ của em, không nghĩ đến Gia Bảo… anh xin lỗi, tất cả đều là lỗi của anh.”

Vừa rồi khi anh nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và tội nghiệp của Gia Bảo, cho dù là cậu bé sợ nhưng mà vẫn cố cắn chặt môi buộc mình kiên cường thì… tim anh đau như kim châm.

Anh ích kỷ đến mức nào mới có thể tổn hại một sinh mệnh nhỏ bé?

Nhìn thấy Tô Phương Dung ngày càng gầy, ngoài việc chăm sóc con trai, cô còn phải gánh thêm một sinh mệnh nhỏ. Còn anh thì sao, trong khi cô đang khó khăn làm việc này thì anh vẫn đang oán hận cô?

Anh mới là người không đủ tư cách để nói lời yêu.

Từ “anh xin lỗi” đến một cách lặng lẽ, nhưng nó ngay lập tức đập vào trái tim cô.

Tô Phương Dung khóc, nắm chặt lấy vạt áo của anh, như muốn nói ra hết những oan ức đè nén trong lòng mấy ngày nay!

Chuyện đúng sai đã không cần thiết phải nói rõ ràng, mối quan hệ giữa hai người lúc đầu vốn đã không thể nói rõ được, cũng không thể tả được… có lẽ, cô cần một bờ vai đáng tin cậy như vậy.

Cô khóc nức nở, khóc đến nỗi không nói nên lời.

Tần Lệ Phong mím chặt môi ôm cô càng ngày càng chặt, không nói lời nào.

Cuối hành lang, một bóng người lặng lẽ xoay người.

Tiêu Bảo Lộc dựa lưng vào tường, trên mặt không một chút cảm xúc, đôi mắt đào hoa rũ xuống, nhìn không thấy bên trong đang nghĩ gì.

Một lúc lâu sau thì anh ta giật nhẹ môi, lộ ra nụ cười coi như không có chuyện gì. Sau đó, từ từ đứng dậy và đi theo con đường mà anh ta đã đến.

Cô vẫn chọn Tần Lệ Phong sao?

Nụ cười nơi khóe miệng Tiêu Bảo Lộc bắt đầu lan ra, góc độ dần dần nở ra, cuối cùng không nhịn được cười ra tiếng.

Thỉnh thoảng, có người xung quanh nhìn anh ta với ánh mắt kỳ quái, rồi thận trọng tránh xa.

Khi trở lại xe thì anh ta đập mạnh tay vào vô lăng, tạo ra một tiếng động lớn.

Hai mắt Tiêu Bảo Lộc đỏ hoe, một loại không cam lòng dần dần không kiểm soát được mà lan tràn.

Còn muốn anh ta phải làm gì nữa đây? Còn muốn anh ta làm gì thì cô mới ngước lên nhìn anh ta đây?

Còn muốn, anh ta làm thế nào…

Tô Phương Dung đang định mở cửa phòng bệnh thì Tần Lệ Phong đột nhiên vươn tay kéo lấy cô.

“Phương Dung..” Tần Lệ Phong nhướng mày, nhìn chằm chằm cô nói từng chữ một: “Nếu em đã chấp nhận lời xin lỗi của anh, em có thể cho anh một cơ hội nữa không?”

Tô Phương Dung không xoay người, chỉ lắc đầu.

Đôi mắt anh lập tức ảm đạm.

“Anh Phong, bây giờ em đã không còn xứng với anh nữa rồi!” Tô Phương Dung không nói thêm nữa, đẩy cửa đi vào.

Mơ hồ có thể nghe thấy giọng nói của Gia Bảo: “Mẹ, bố đâu rồi?”

Tô Phương Dung mỉm cười bước tới nói: “Bố còn phải làm việc, nên đã trở về công ty trước rồi, bố nói mẹ hãy nói với Gia Bảo…”

Cánh cửa đóng lại và âm thanh biến mất.

Tần Lệ Phong đứng ở nơi đó hồi lâu, sau đó xoay người.

Tô Phương Dung ở cùng con trai, nhìn con cười mà trong lòng cô lại chảy nước mắt.

Không phải cô không muốn cho anh cơ hội, mà là… cô nhìn xuống cái bụng căng phồng của mình, đó là do cô không còn cơ hội.

“Phương Dung…” Phó Ngữ Anh nhìn con gái, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

“Mẹ, mẹ không cần nói gì nữa, con hiểu rồi.” Tô Phương Dung cười nhẹ, cúi đầu nói: “Nếu đã quyết định thì cứ để mọi chuyện như cũ là tốt nhất… đối với ai cũng tốt cả!”

Phó Ngữ Anh không nói nhiều chỉ nắm lấy tay cô rồi thở dài.

Tiêu Bảo Lộc cầm tờ báo trên bàn lên, thấy trên bàn viết về chuyện Tô Phương Dung mang thai, câu nói “là con tôi” của Tần Lệ Phong đã đẩy bọn họ lên đầu sóng ngọn gió.

Anh ta nheo mắt và ném tờ báo vào thùng rác.

Quay người nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nói lời nào.

Đúng lúc này thì có người đi vào: “Tổng giám đốc Tiêu, tổng giám đốc Lâm đến rồi.”

“Tổng giám đốc Lâm?” Anh ta nhướng mắt, sau đó chợt nhớ ra: “Lâm Huyền Vũ?”

Sau khi suy nghĩ một lúc thì anh ta nói: “Mời bà ta vào.”

Tiêu Bảo Lộc ngồi thẳng lưng, ánh mắt nhìn thẳng ra cửa, rất nhanh sau đó thì Lâm Huyền Vũ đã đi vào: “Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ tránh mặt tôi đó!”

Tiêu Bảo Lộc mỉm cười: “Tổng giám đốc Lâm thật biết nói đùa, người đến là khách, tại sao không gặp chứ? Có điều… tổng giám đốc Lâm xem ra cũng biết rõ hoàn cảnh của mình nhỉ, biết bản thân mình không được mà ta hoan nghênh!”

Lời nói của Tiêu Bảo Lộc làm cho Lâm Huyền Vũ bật cười, sau khi ngồi xuống thì nâng cằm lên nhìn anh ta: “Cậu so với anh cả của mình còn thú vị hơn nhiều.”

“Người mà bà đang nói đến là con ruột của bà sao?”

“Không sai, là con ruột của tôi, là anh cùng cha khác mẹ của cậu.”

Tiêu Bảo Lộc hơi nhướng mày, thản nhiên nói: “Hôm nay bà tới đây không phải là muốn nghĩ cách để hại anh ta chứ?”

Lâm Huyền Vũ lập tức lắc đầu: “Làm sao có thể? Nó là con trai của tôi, tôi thương yêu nó còn không kịp đây, làm sao có thể làm tổn thương nó chứ!”

Tiêu Bảo Lộc không nói nhiều, chỉ cười thành tiếng: “Ha ha.”

“Chỉ là…” Lâm Huyền Vũ cũng không vòng vo, nói thẳng: “Hết lần này đến lần khác nó đều không nghe lời tôi, điều này khiến tôi rất không vui. Đặc biệt là gần đây, tôi muốn giới thiệu con gái của nhà họ Vệ cho nó nhưng nó thì hay rồi, ngay cả nhìn thẳng cũng không nhìn một cái! Ông Vệ đã gọi điện và hỏi tôi chuyện gì đang xảy ra, cậu nói xem, làm sao tôi có thể giải thích điều này đây?”

Tiêu Bảo Lộc tìm lấy hộp thuốc sau đó lấy ra một điếu châm lửa hút vài hơi, anh ta nhìn bà ta qua làn khói, ánh mắt khó lường.

“Chuyện như vậy, bà cũng không nên tới tìm tôi phàn nàn đúng không?”

Anh ta nói chuyện không lưu tình, cũng bởi vì anh ta không có ấn tượng tốt với Lâm Huyền Vũ.

Lâm Huyền Vũ cũng không tức giận, nói tiếp: “Điều tôi muốn nói là chúng ta đều hiểu rằng Lệ Phong vốn là người cố chấp không nghe lời người khác, nếu không thì mẹ cậu cũng sẽ không…” Bà ta giống như là ý thức được mình đã nói sai, nhanh chóng nói: “Tôi không có ý đó.”

Tiêu Bảo Lộc gảy gảy tàn thuốc, nâng đôi mắt đẹp đào hoa lên, trong mắt hiện lên một tia sắc bén.

Lâm Huyền Vũ thấy anh ta không nói thì cũng biết anh ta là một người khó đối phó, nên đơn giản bày tỏ ý đồ của mình: “Tuy Lệ Phong là con trai tôi, nhưng mà con người tôi thì giúp lý không giúp tình. Tài sản của nhà họ Tần rõ ràng là của cậu một nửa, không thể để nó nuốt một mình! Hơn nữa mẹ cậu còn như vậy… chỉ cần là người có chút lương tâm thì nó nên nghĩ đến chuyện bù đắp mới đúng, nó không nên lấy phần của cậu! Nhìn cậu đi ra ngoài khó khăn khởi nghiệp mà nó thân là một người anh trai cũng không thấy đau lòng chút nào, tôi nhìn mà không đành lòng! Vậy nên, tôi muốn giúp cậu!”

Sau khi nghe bà ta nói nhiều như vậy thì cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính, Tiêu Bảo Lộc giật giật khóe miệng, dụi điếu thuốc vào gạt tàn, chậm rãi nói: “Tổng giám đốc Lâm… không, bà Lục, trước kia có người nói tôi vẫn không tin, hôm nay tôi thực sự được mở mang tầm mắt!”

Lâm Trăn nhíu mày: “Ý của cậu là gì?”

Anh ta ngả người ra sau: “Bà thân là một người mẹ, bỏ chồng bỏ con thì thôi đi, vậy mà bà vẫn không biết hối cải? Vì lợi ích của bản thân mà liên kết với tất cả các mối quan hệ có thể sử dụng, không ngần ngại mà khiến con trai mình thân bại danh liệt. Muốn tìm người mẹ cực phẩm như bà cũng không dễ đàng, vì vậy tôi mới nói rằng tôi đã mở mang tầm mắt!”

Tiêu Bảo Lộc không nhanh không chậm nói ra những lời này, thậm chí anh ta còn nở một nụ cười trên môi.

Sắc mặt của Lâm Huyền Vũ càng ngày càng xấu, lồng ngực dâng lên hạ xuống, cuối cùng bà ta cười lạnh: “Tôi tới đây là vì lợi ích của cậu, vậy mà cậu lại không nhìn ra lòng tốt của tôi sao?”

“Vì tôi?” Tiêu Bảo Lộc mỉm cười, đứng dậy đi tới, dựa vào bàn đối mặt với bà ta: “Bà Lục, bà là vì tôi hay là vì bản thân bà? Bà cho rằng tôi là một đứa trẻ ba tuổi sao? Bà đừng có nói chuyện cười!”

Thấy Lâm Huyền Vũ định nói nữa thì anh ta liền giơ tay ngăn cản: “Đúng vậy, tôi hận anh ta là vì mẹ tôi. Nhưng cho dù như vậy thì tôi cũng sẽ không bao giờ hợp tác với bà!”

Lâm Huyền Vũ hít sâu một hơi, cười nói: “Ồ? Tôi có thể biết nguyên nhân không?”

“Bà là mẹ của anh ta, là người thân cận nhất với anh ta nhất trên đời này! Cho dù mọi người trên thế giới đều bỏ rơi anh ta thì bà cũng không nên!” Ánh mắt Tiêu Bảo Lộc dần dần tối sầm lại, xoay người: “Đây chính là nguyên nhân.”

Vẻ mặt của Lâm Huyền Vũ chấn động, lông mày nhíu chặt, mím môi, đứng dậy rời đi mà không nói một lời.

Lâm Huyền Vũ đi ra ngoài, tức giận đến quay đầu trừng mắt nhìn anh ta: “Tôi muốn xem cậu có thể nhịn đến bao giờ!”

Trong phòng làm việc, Tiêu Bảo Lộc bĩu môi nói: “Đúng là hiếm có!”

Anh ta ngồi xuống, đặt tay lên bàn, nghĩ ngợi rồi gọi điện thoại.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

Giọng nói của Tần Lệ Phong truyền đến: “Tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Ừm, có chuyện nhỏ.” Tiêu Bảo Lộc vẫn mang giọng điệu bất cần đời nói: “Vừa rồi bà mẹ kia của anh đến đây!”

“Bà ta?”

“Đúng vậy. Bà ta đến gặp tôi để bàn luận về đại kế gây dựng sự nghiệp, nhưng tôi đã từ chối rồi!”

Sau một lúc im lặng thì Tần Lệ Phong hỏi: “Bà ta muốn hợp lực với cậu đối phó với tôi, mục tiêu là J.I và sản nghiệp của nhà họ Tần sao?”

“Ha ha… xem ra anh rất hiểu bà ta!”

Lâm Huyền Vũ như thế nào không phải là điều mà Tần Lệ Phong quan tâm: “Tại sao cậu lại từ chối?”

Tiêu Bảo Lộc vuốt cằm: “Theo anh nói thì tôi nên đồng ý sao?”

“Cậu biết ý của tôi.”

Im lặng thêm vài giây, sau đó anh ta nói: “Không có gì đau đớn hơn nỗi đau do mẹ ruột gây ra.”

Vì lẽ đó anh ta hiểu.

Vì lẽ đó anh ta đã từ chối.

Advertisement
';
Advertisement