Hôn Nhân Hờ Với Chồng Phúc Hắc (full) - Tô Phương Dung - Tần Lệ Phong

Chương 320: Con gái chính là để cưng chiều.

Ngoài cửa có tiếng gõ cửa, Tần Lệ Phong liền mở mắt ra.

Liếc nhìn người đang ngủ say bên cạnh, anh lặng lẽ đứng dậy đi tới mở cửa.

Bác sĩ Lưu đứng bên ngoài, nhẹ gật đầu với anh rồi rời đi.

Tần Lệ Phong hít sâu một hơi, sau đó nhìn lại Tô Phương Dung, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi theo bác sĩ Lưu ra hành lang.

Bác sĩ Lưu đưa một tờ báo cáo: “Có kết quả, đây là tốc độ nhanh nhất rồi.”

Tần Lệ Phong không nói gì mà tiếp nhận bảng kết quả.

Nửa đêm, khi Tiêu Bảo Lộc vừa mới chìm vào giấc ngủ thì chuông cửa điên cuồng vang lên.

Tiêu Bảo Lộc nhanh chóng ngẩng dậy nhìn đồng hồ, ba giờ sáng.

Anh ta khẽ nguyền rủa một tiếng rồi tức giận rời giường.

Những người có thể vượt qua an ninh ở tầng dưới mà đi đến đây thì chắc chắn phải là người quen! Chỉ là không biết hồng nhan tri kỷ nào đây!

Vừa mở cửa, anh ta chưa kịp nói gì thì bị một quả đấm như sắt đánh mạnh vào mặt.

“A…”

Tiêu Bảo Lộc bưng mũi mình, mơ hồ nghe thấy một tiếng “răng rắc”, trực giác cho anh ta biết rằng xương mũi đã bị gãy, máu chảy ra điên cuồng.

“Khốn kiếp!” Anh ta đau đớn dậm chân, ngẩng đầu nhìn người vừa đi vào: “Anh điên rồi sao?”

Tần Lệ Phong không nói lời nào, cởi áo khoác vest, xắn hai tay áo lên: “Không sai, cậu nói đúng rồi.”

Anh túm lấy cổ áo của Tiêu Bảo Lộc, đấm thêm hai cú một cú bên trái và một cú bên phải!

“Mẹ kiếp!” Tiêu Bảo Lộc bị đánh ngã xuống đất, trên người còn mặc đồ ngủ, nhìn vô cùng chật vật.

Tần Lệ Phong còn chưa có ý định buông tha, lại kéo anh ta lên khỏi mặt đất, giơ tay muốn đấm một cú nữa, nhưng mà anh lại bị Tiêu Bảo Lộc đẩy ra: “Con mẹ nó anh bị bệnh gì vậy hả? Nửa đêm không ngủ mà chạy đến đây để đánh người ta?”

Tần Lệ Phong chậm rãi kéo ra một nụ cười, nhưng mà nó lại vô cùng ghê rợn: “Đánh cậu? Thật sự tôi còn muốn giết cậu đó!”

Anh vừa nói dứt lời thì lại giơ tay lên tung thêm một cú đấm khác…

Tiêu Bảo Lộc cũng không thể cứ đứng mà chịu đòn như thế này, anh ta không hỏi thêm nữa, lao vào đánh nhau với Tần Lệ Phong.

May mà cách âm ở đây rất tốt, hai người đụng ngã bàn ghế, lăn từ trên giường xuống đất rồi lại đánh đến phòng khách, mãi cho đến khi đánh không dậy được thì căn phòng cũng bị đánh thành một đống bừa bộn.

Trên mặt của Tiêu Bảo Lộc đầy máu, một vùng rộng lớn trên lồng ngực bị nhuộm đỏ, tóc tai bù xù, anh ta đứng đó trừng lớn hai mắt đang phun lửa, không ngừng thở hổn hển.

Tình trạng của Tần Lệ Phong tốt hơn anh ta rất nhiều, ngoại trừ trên má có vài vết bầm tím cùng vài giọt máu, thì tất cả những vết máu còn lại trên người anh đều là của Tiêu Bảo Lộc.

Anh đứng thẳng dậy và đi về phía anh ta.

“Còn muốn đánh nữa sao?” Tiêu Bảo Lộc tức giận: “Rốt cuộc là anh muốn làm cái quái gì vậy hả? Muốn giết tôi thì cứ việc, đừng phiền phức như vậy!”

Tần Lệ Phong đi tới, đường viền hai má cứng đờ như hai miếng băng, trong mắt thỉnh thoảng lóe lên tia lệ quang. Anh kéo cổ áo Tiêu Bảo Lộc, toàn thân chỉ còn ý lạnh kinh khủng.

“Tôi chỉ hỏi cậu một câu thôi… Gia Bảo là con trai của ai?”

Tiêu Bảo Lộc giật mình.

Mặc dù không nói gì, nhưng chỉ là giây phút sững sờ này thì đã giúp cho Tần Lệ Phong tìm được đáp án.

Tiêu Bảo Lộc nhíu mày, mím môi, anh ta nhận ra điều gì đó.

Anh ta cũng hiểu rất rõ người anh cả này! Tần Lệ Phong từ trước đến nay vẫn luôn làm việc trầm ổn, nếu không phải anh nắm chắc kết quả thì anh sẽ không bao giờ đến tìm anh ta vào nửa đêm như thế này! Hơn nữa, nhìn ra anh thực sự đã muốn giết người.

Tiêu Bảo Lộc rũ mắt xuống, đẩy tay Tần Lệ Phong ra một chút: “Anh hỏi vậy là có ý gì?”

Tần Lệ Phong cười, cắn răng hỏi: “Ha ha, cậu không biết sao?”

Tiêu Bảo Lộc ngồi trên sô pha, lần mò khói từ bàn cà phê lộn xộn lấy ra một điếu thuốc, sau đó châm lửa, anh ta hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn Tần Lệ Phong qua làn khói mỏng: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng là được rồi!”

“Tôi đã làm xét nghiệm DNA.” Tần Lệ Phong lạnh lùng nhìn anh ta, giọng nói không chút độ ấm mà nói từng chữ một: “Gia Bảo là con trai của tôi!”

Phản ứng của Tiêu Bảo Lộc rất bình tĩnh, “A, thì ra là như thế này, thật sự không ngờ đó.” Anh ta nói như vậy, nhưng mà lại nghe không ra có chút kinh ngạc nào.

Thái độ của anh ta lại khiến Tần Lệ Phong kích động, anh tiến lên túm lấy cổ anh ta: “Suýt chút nữa cậu đã giết chết con trai tôi rồi!”

Tiêu Bảo Lộc tức giận đẩy anh ra, lau vết máu trên mặt, chế nhạo: “Xin anh hãy làm rõ xem ai là người gây ra chuyện này? Tôi sao?”

Hít thêm một điếu thuốc, anh ta ngồi xuống, thở ra một hơi khói vào không khí, thản nhiên nói: “Là ai mà ngay cả chuyện mình có con trai cũng không biết? Cho dù anh vô ý nhưng mà Tô Phương Dung vẫn vì anh mà chịu nhiều đau khổ đó!”

“Đồ khốn kiếp!” Tần Lệ Phong không ngờ anh ta sẽ nói ra lời như vậy, lại đang tức giận bước tới.

Tiêu Bảo Lộc liếc anh một cái, lạnh lùng nói: “Không phải anh nên biết ơn tôi sao? Nếu không phải tôi thì làm sao có thể cứu Gia Bảo được?” Sau đó anh ta lại cười lạnh: “Tôi thật muốn làm tên khốn trong miệng của anh, nếu như thế thì Hân Nghiên không thể đến thế giới này và Gia Bảo cũng sẽ không được cứu! Hoặc là… để Hân Nghiên thực sự trở thành con gái của tôi thì cũng không tệ!”

“Cậu…” Tần Lệ Phong giơ nắm đấm lên, nhưng mà nó lại dừng lại khi cách má anh ta một hai cm.

Sau đó thì anh cũng từ từ buông tay.

Trong thâm tâm anh biết rằng Tiêu Bảo Lộc đã nói đúng.

Chuyện Tiêu Bảo Lộc hận anh thì không phải là giả, nhưng mà anh ta cũng chưa hận anh đến mức mất nhân tính! Mặc dù biết tất cả sự thật, thầm muốn lừa dối mọi người nhưng anh ta vẫn trăm phương nghìn kế cứu Gia Bao! Như đã nói thì anh ta có thể gạt hết tất cả mọi người để Tô Phương Dung thực sự mang thai đứa con của mình, vậy thì khi bi kịch xảy ra thì người chịu hình phạt lớn nhất là Tần Lệ Phong.

Nhưng mà…

Rốt cuộc thì anh ta đã không làm được điều đó.

Trời đã sáng hơn một chút.

Căn nhà vẫn còn đầy lộn xộn, Tần Lệ Phong và Tiêu Bảo Lộc ngồi đối mặt, không ai nói gì.

Tiêu Bảo Lộc mặt sưng như bánh bao, mũi vừa xưng lại vừa đau nhưng anh ta vẫn không quan tâm, vẫn hút thuốc rồi lẩm bẩm: “Ông trời đối xử với anh rất tốt.”

Tần Lệ Phong nhướng mày nhìn anh ta, sau đó thu hồi ánh mắt: “Đúng vậy.”

Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy ông trời thực sự đã đối xử tốt với anh như vậy!

Thật tốt… anh bắt đầu tự hỏi, thứ này có phải là một giấc mơ không?

Tiêu Bảo Lộc cong môi cười tự giễu: “Tôi đã làm nhiều như vậy cuối cùng đều là để may váy cưới cho anh. Đôi khi tôi tự hỏi, rốt cuộc là kiếp trước anh đã làm cái quái gì vậy? Đến cả ông trời cũng giúp anh thế này?”

“Đây đều là những thứ mà tôi nên nhận, ngay từ đầu thì đã định sẵn rồi, không phải ai có thể đoạt đi được.”

“Ha! Hay cho câu đã được định sẵn rồi!”

Tiêu Bảo Lộc lại châm một điếu thuốc, ngậm trong miệng nhìn anh: “Anh có biết tôi ghét nhất cái gì ở anh không? Rõ ràng là được lợi vậy mà anh còn nói đó là phúc của anh!”

Tần Lệ Phong vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh, liếc anh ta một cái: “Cậu nói đúng rồi, tôi phải nhận lời phê bình này.”

Tiêu Bảo Lộc nheo mắt lại, anh ta làm sao nghe không hiểu Tần Lệ Phong đang cố ý chọc giận chính mình chứ?

Đây tính là cái gì, sau khi đánh người xong còn tra tấn tinh thần?

“Ha ha…” Tiêu Bảo Lộc khịt mũi, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh thắng rồi, anh có thể cười nhạo tôi, còn có thể bỏ đá xuống giếng. Đối với tôi thì không có vấn đề gì cả, tôi không có gì để nói…”

Tần Lệ Phong cũng lấy ra châm một điếu thuốc, nhấp một ngụm, thở ra vòng khói: “Lần đầu tiên cậu bị tôi đánh là bởi vì sự cố bệnh viện đúng chứ?”

Tiêu Bảo Lộc thay đổi sắc mặt, thật lâu sau mới nói: “Chuyện này làm tôi đắc ý rất lâu.”

Ít nhất, điều này chứng tỏ Tần Lệ Phong không phải là người không gì không làm được! Không phải là anh cũng bị anh ta lừa đến bệnh viện sao?

Chỉ là hiện tại anh ta đột nhiên rất hận!

Đây có thể được coi là anh ta đã gián tiếp góp phần thúc đẩy duyên phận của anh cả và Tô Phương Dung không? Tại sao không thể là anh ta? Tại sao Gia Bảo không phải là con của anh ta chứ?

Hút xong một điếu thuốc, Tần Lệ Phong đứng dậy đi ra cửa, sau đó anh đột ngột dừng lại.

“Từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt bọn họ nữa, tôi không cho phép.”

Cánh cửa đóng lại lần nữa, căn nhà trở nên yên tĩnh trở lại.

Tiêu Bảo Lộc tựa đầu vào ghế sô pha, hút một điếu thuốc, cảm nhận được cơn đau dữ dội trên mặt.

Nhưng mà dù có đau đến mấy cũng không đau bằng lòng anh ta.

Tô Phương Dung thức dậy thì nhìn thấy bữa sáng trên bàn.

Cô sửng sốt, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tần Lệ Phong, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ không tì vết đang mỉm cười đi về phía cô.

“Mặt mày anh sao vậy?” Tô Phương Dung tinh ý nhận ra, vội vàng chạy tới kiểm tra, “Đánh nhau với người khác sao?”

Bị thương rõ ràng như vậy, nhìn qua là biết anh đã xảy ra xung đột với ai rồi.

“Không phải, anh chỉ vừa bị đụng phải mà thôi.” Tần Lệ Phong muốn tránh ra, nhưng mà Tô Phương Dung đã ngăn anh lại: “Được đó, anh Tần, bây giờ anh đã học được cách ra ngoài đánh nhau với người ta rồi sao?”

Khi thấy anh như vậy thì Tô Phương Dung có vẻ sắp phát giận, bây giờ đã bao nhiêu tuổi rồi chứ hả? Tại sao lại còn chạy ra ngoài mà đánh nhau với người khác như một đứa trẻ chứ?

“Chuyện xảy ra khi nào vậy?” Cô nghiêm nghị hỏi.

Tần Lệ Phong vuốt vuốt lông mày: “Ờm… nếu như anh nói, anh còn khá vui vẻ thì em có thể bỏ qua chuyện này được không?”

Tô Phương Dung khoanh tay: “Rốt cuộc là anh bị sao vậy? Từ tối hôm qua đến giờ đều không bình thường, còn cái gì em không biết sao?”

Tần Lệ Phong chỉ cười cười, đi qua khoác vai cô: “Qua ăn bữa sáng đi, anh đặc biệt đi mưa đồ ăn yêu thích của em đó!”

Tô Phương Dung: “…”

Ngồi xuống, cô vẫn cau mày: “Nhiều như vậy làm sao mà ăn hết được?”

Tần Lệ Phong ngồi đối diện với cô, một tay chống má, khóe miệng mỉm cười nhìn cô, khiến Tô Phương Dung có chút sởn tóc gáy.

Anh nhìn đồng hồ: “Em ăn trước đi, anh đi gặp Hân Nghiên.”

“Sớm như vậy? Con bé có thể còn đang ngủ đó.”

Anh đứng dậy: “Anh muốn để con bé nhìn thấy bố đầu tiên sau khi vừa thức dậy!”

Tô Phương Dung bưng lấy bát cháo trong tay, ngây người nhìn anh.

Cuối cùng là anh bị sao vậy?

Thời gian là một thứ tốt đẹp, nó có thể làm cho người ta quên đi, nó cũng có thể khiến người nhớ lại, và hơn thế nữa nó cũng là để trao gửi niềm khao khát.

Trong công viên, Tô Phương Dung ngồi trên ghế dài ôm một cuốn sổ.

“Mẹ ơi!”

Nghe thấy tiếng gọi thì cô ngẩng đầu cười với hình dáng nhỏ bé đang chạy về phía bên này: “Chậm một chút.”

“Mẹ, mẹ có nhìn thấy con diều mà bố vừa thả không? Cao quá, cao quá!” Gia Bảo vui vẻ nhảy vào vòng tay mẹ, sau đó quay sang nhìn chiếc xe đẩy bên cạnh: “Em gái đã dậy chưa?”

Tô Phương Dung cười nói: “Dậy rồi.”

Hân Nghiên nằm trong đó vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, bập bẹ nói a a gì đó.

Hân Nghiên 10 tháng tuổi đã biết gọi “bố“, hơn nữa mỗi ngày đều gọi “bố, bố, bố” kêu mãi không ngừng. Thành thật mà nói, điều này thực sự khiến Tô Phương Dung có chút ghen tị.

Tần Lệ Phong thu diều rồi đi tới, trước tiên đi nhìn con gái: “Hân Nghiên, gọi bố đi…”

Ngay khi Hân Nghiên nhìn thấy anh thì cô bé đã cười toe toét mở cái miệng nhỏ nhắn ra, đôi mắt to long lanh: “Bố… bố…”

“Hân Nghiên ngoan quá, để bố hôn một cái nhé.”

Nhìn thấy mỗi ngày Tần Lệ Phong đều trình diễn tiết mục này, Tô Phương Dung bất đắc dĩ nói: “Em không biết tại sao, tuy đứa trẻ còn nhỏ nhưng em luôn cảm thấy con bé đã bị anh chiều hư rồi.”

Tần Lệ Phong ôm con gái, lơ đễnh nói: “Con gái vốn là để cưng chiều mà.”

Advertisement
';
Advertisement